“Không phải, mẹ là mẹ, là mẹ của Bắc Bắc, mẹ mẹ mau nói cho bố biết mẹ là mẹ của con đi .” Đứa bé mặt đầy nước mắt, khóc nức nở lay lay người cô
Cô cũng đau lòng, giúp đứa trẻ lau nước mắt, “Đừng khóc.” Cô muốn an ủi đứa trẻ, nhưng lại không biết nói lời gì, cũng may có cô con gái Thu Nguyệt hướng ngoại của của cô tiến đến lau nước mắt cho cậu bé, “ Anh trai nhỏ...đừng khóc nữa.”
Nhìn thấy đột nhiên có một đứa trẻ mũm mĩm đáng yêu trước mặt mình cậu bé lập tức nín khóc, “ Mẹ đây là em gái mẹ sinh cho con sao?”
“ Không...!phải.”
Cô bé Trịnh Thu Nguyệt cũng nhanh chóng tiến tới ôm lấy Chu Đình Bắc chạy vòng tròn cười đầy vui vẻ không cho cô nói lời nào, “ Hay quá, hóa ra mình cũng có anh trai! Vui quá mẹ ơi.”
Trịnh Thu Uyển:“...”
Chu Đình Nam lúc này cũng chạm ánh mặt đến đứa trẻ nhỏ xíu dưới chân mình, nghi ngờ hỏi, “Đây là con em sao?”
“ Đúng vậy? Anh hỏi làm gì.”
“ Là của ai?”
“ Anh bị điên à, tôi với anh không quen biết sao tôi phải nói với anh.”
Lúc này cô ngồi xuống định bế con gái đi thì cậu bé kia lại lao tới, “Mẹ, Bắc Bắc mỗi ngày đều nhớ mẹ, lần này đừng rời xa con nữa có được không."
“Đừng khóc.” Đứa trẻ này vừa nãy còn cười giờ lại khóc thật khiến cô muốn toát mồ hôi đầu.
“Mẹ, ôm Bắc Bắc đi, mẹ và em gái đừng rời khỏi con và bố nữa.”
Mũi cô đột nhiên đau nhức kịch liệt, nước mắt bắt đầu trào ra một cách khó hiểu, cô ôm cậu bé lên an ủi: “Ôm một chút nhé”.
Đứa bé nắm chặt lấy áo của cô: “Mẹ, cùng Bắc Bắc về nhà đi.”
Cô lắc đâu nói với cậu bé, “ Con phải về nhà với bố con.”
“Không, Bắc Bắc chỉ muốn mẹ về nhà với con, về nhà với con đi mà mẹ.”
Cậu bé như sợ mẹ mình sẽ tiếp tục rời đi nên cứ gào khóc vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn cha đứa trẻ.
Bố của đứa trẻ đang nói chuyện điện thoại bên cạnh nhưng ánh mắt anh ta chưa bao giờ rời khỏi cô khiến cô cảm thấy rất khó chịu khi cứ bị anh ta nhìn chằm chằm.
Cô tự cảm giác được ánh mắt anh ta có thể xuyên qua quần áo của cô.
Cô rất thích đứa trẻ này, còn về bố cậu bé đúng là đẹp trai thật nhưng cô không thích người như vậy cứ luôn nhìn chằm chằm vào người khác.
Đúng là đồ vô duyên!
Cô lại bỏ cậu bé xuống cùng con gái mình nhưng cậu bé cứ lâu lâu lại ngước mặt lên nhìn cô một cách đáng thương.
Không biết vì sao, trái tim của cô như bị bóp chặt rất đau đến mức cô phải tự đưa tay lên giữ lấy trái tim mình.
“Về nhà đi nhé.” Cô ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với đứa trẻ, đưa tay vuốt ve khuôn mặt non nớt, dịu dàng nói với đứa trẻ.
Anh sau khi gọi điện xong, đút hai tay vào túi quần và chỉ đứng đó nhìn cô, hoàn toàn phớt lờ những đòi hỏi vô lý của con trai đối với cô.
“Anh gì ơi.” Cô không còn lựa chọn nào khác mà phải lên tiếng trước
"Hả? À tôi tên là Chu Đình Trung." Anh dường như đang suy nghĩ về điều gì đó, nhưng tâm trí anh đã trở lại khi cô gọi anh.
“ Cô Trịnh tôi có thể mời cô cùng con gái ăn cơm với tôi và con trai được không?"
Cô trố mắt kinh ngạc nhìn anh ta: Sao người này lại thế này? Anh ta không những không cứu cô mà lại còn đẩy cô đi ăn cơm cùng nữa?
“Tôi còn có việc bận” Giọng cô trở nên lạnh lùng, cô trừng mắt nhìn anh ta, cố gắng đẩy tay cậu bé ra.
Nhưng cậu bé như nhận ra điều gì, lại ôm lấy chân cô khóc, khóc cho đến khi lòng cô mềm lại.
“ Giúp tôi được không, sẽ không mất nhiều thời gian đâu, cô nhìn con trai tôi nó cũng không chịu nghe lời tôi đâu.”
Cô bé Trịnh Thu Nguyệt lúc này cũng lên tiếng, “Hay là mẹ chúng ta đi cùng chú ấy đi.” Cô bé lại lẩm bẩm một mình trong lòng, “ Dù sao chú đẹp trai như vậy lại còn có anh trai nhỏ nữa.
Khi chú mà cưới mẹ không phải cô bé sẽ được cả hai sao.”
May là Trịnh Thu Uyển không nghe được nếu không dù cô có yêu thương đến đâu cũng nhất định sẽ nhéo tai đến khi nó khóc thì thôi.
“ Con...” Cô bất lực nhìn con gái mình nhưng cuối cùng đành phải gật đầu.
Coi như một bữa cơm có duyên đi.
Trong bữa ăn hai đứa trẻ trò chuyện rất vui vẻ cứ như là những ông bà bô lão nói chuyện với nhau.
Đột nhiên cô cũng cảm thấy vui khi mình không bị con gái tra tấn bằng 1 vạn câu hỏi vì sao nữa.
Nhìn những món ăn được cô gọi lên, trên mặt anh lộ ra vẻ kích động cùng vui mừng, “ Cô Trịnh, cô và vợ tôi thật sự rất giống nhau, mặc dù cô so với cô ấy có màu da trắng hơn mái tóc cũng ngắn hơn, nhưng thật ra nhìn rất giống nhau, giống hệt nhau.
Ngay cả những món cô gọi lên cũng là những món vợ tôi thích nhất.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô hồi hộp chờ đợi.
Cô liếc ánh mắt sắc lẹm về phía Chu Đình Nam, cũng không thèm nói chuyện với anh ta nữa, chỉ trợn mắt trắng cho anh ta một cái rồi bắt đầu ăn không thèm nhìn anh ta nữa.
Chu Đình Nam nhìn thấy cảnh này thì rất buồn cười, cô thật sự rất giống Đỗ Thanh Vy vợ của anh ngay chỉ từ những biểu cảm nhỏ nhặt.
Anh nhất định sẽ phải nhanh chóng tìm hiểu về cô.
Cô tự mình vừa ăn vừa lẩm bẩm: Đẹp trai thì sao chứ dù sao cũng là đồ điên mà thôi!