Sau khi ăn xong cô tính ai về nhà nấy nhưng cậu bé kia cứ khóc lóc bám lấy chân cô,“ Mẹ đi đâu? Mẹ về nhà với con, mẹ lại định đưa em gái đi đâu ạ.”
Cô ngồi xuống dịu dàng nói với cậu bé, “ Con phải về nhà con, cô cũng phải về nhà cô nữa.
Chúng ta không thể đi cùng nhau được.
“ Tại sao cứ phải mỗi người một nơi, chúng ta là gia đình thì phải ở cạnh nhau chứ ạ.”
“ Đúng đấy mẹ! Con muốn ở cùng anh trai nhỏ.” Cô bé Trịnh Thu Uyển vừa ăn cây kem Chu Đình Nam mua cho vừa xen miệng vào đưa ra ý kiến.
Đột nhiên cô cảm thấy hình như mình nuôi phải một con báo con rồi, báo cho mẹ không còn đương nào để lui.
Cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Chu Đình Nam, dù sao anh ta cũng là một người bố chẳng lẽ lại cho con trai về cùng người lạ chỉ sau một bữa cơm.
“ Hay cô cứ đem nó về ở cùng Nguyệt Nguyệt đi.”
Trịnh Thu Uyển:“...” Có người bố nào như anh ta không chứ.
“ Anh không sợ tôi đem con anh đi bán sao.
Đặc biệt đứa trẻ trắng trẻo xinh trai này rất dễ bán đấy.” Cô tiến lên thì thầm vào tai Chu Đình Nam tỏ vẻ mình là người xấu.
Không ngờ được là Chu Đình Nam bất ngờ quay mặt lại khiến môi cô xuýt chạm vào môi anh.
Cũng may cô phản ứng nhanh nên mới không xảy ra tình huống khó xử này.
“ Ha ha tôi không tin cô Trịnh là người như vậy.”
“ Đúng vậy mẹ là người tốt mà.” Hai đứa trẻ hướng ánh mắt long lanh cầu xin khiến lòng cô cũng mềm nhũn ra.
Cô đưa địa chỉ nhà mà cô đã thuê cho Chu Đình Nam, rồi dắt hai đứa trẻ rời đi.
Dù sao bây giờ cô cũng chưa có việc làm cứ coi như trông trẻ đi dù sao cô cũng rất thích cậu bé.
Buổi tối khi đang nấu ăn thì chuông cửa vang lên, cô vội vàng tắt bếp ra mở cửa không bất ngờ khi người đến là Chu Đình Nam.
Cô gọi vọng vào trong, “ Bắc Bắc bố con đến đón rồi, mau về nhà với bố nào.”
“ Không về đâu, con muốn ở lại ăn cơm mẹ nấu, con muốn ngủ với mẹ, muốn chơi với em Nguyệt Nguyệt.”
Trịnh Thu Uyển cảm thấy hơi bối rối, đứa bé đã nói muốn ăn cơm cô nấu cô không thể không cho nó ăn được, nhưng nếu muốn cậu bé được ăn cơm ở đây thì phải mời tên điên trước mặt vào nhà.
Điều đó làm cô không thích.
“ Anh...”
Chưa kịp nói xong Chu Đình Nam đã đẩy cửa vào ngồi chễm trệ trên ghế sofa, “ Cô cứ làm gì thì làm đi, tôi ngồi ở đây đợi thằng bé ăn xong rồi đón về luôn.”
Cô bất lực quay vào bếp, cứ coi anh ta là không khí vậy.
Nói là vậy nhưng điều đó là không thể vì cô cứ luôn cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng nào đó hướng về phía người của mình.
Nhưng chỉ cần cô quay sang thì ánh mắt đó ngay lập tức sẽ biến thành đang nhìn đất nhìn trời nhìn không khí khiến cô muốn tức điên lên được.
Nhìn bóng dáng người phụ nữ trong bếp kia anh tự liên tưởng đến vợ mình, rõ ràng là hai người giống hệt nhau nhưng cô cứ nhất quyết không nhận con lẫn anh liệu có phải là do cô bị mất trí nhớ.
Anh tin trên đời này không thể có người thật sự giống nhau như vậy được.
Nghĩ nghĩ anh liền muốn kiểm chứng.
Khi Trịnh Thu Uyển đang nấu ăn cô cảm nhận được một lồng ngực vững chãi đang úp vào lưng mình, thậm chí mái tóc của cô còn bị vuốt ve.
Một giọng nam trầm khàn vương vấn một chút bi thương vang lên, “ Vợ.”
Cô vội vàng dãy nảy lên, “ Ai là vợ anh?” nhưng có dãy dụa thế nào vẫn bị anh giữ chặt.
“Anh nghĩ là em đang bị mất trí nhớ nên mới quên mất bố con anh là ai.
Chúng ta đi khám bệnh nhé”
“ Có anh mới bị điên thì có.
Tôi mới không cùng anh làm mấy cái trò ngu ngốc này.
Tôi dù có ra sao cũng không liên quan đến anh.”
“ Tôi chỉ muốn cho em biết quá khứ em là ai không được sao? ”
“ Tại sao lại giúp tôi.”
“ Bởi vì tôi nghi ngờ em chính là vợ tôi.
Trên đời này không thể có hai người giống nhau như vậy được.”
“ Vợ có thể tùy tiện nghi ngờ như vậy sao?”
“Tôi cũng muốn chứng cứ, nhưng không biết em có nguyện ý hợp tác với tôi hay không.”
Trịnh Thu Uyển vội vàng dùng sức mạnh đẩy anh ta ra, cả giận nói: “Buông tôi ra!”
Anh không những không buông mà còn cười tà ác nói: “ Hay là chúng ta thử một lần đi, làm xong tôi sẽ biết em có phải vợ tôi hay không, em thấy sao? Thử một lần xem nhé?"
Không kịp nghĩ ngợi gì nữa cô dùng hết sức bình sinh giơ tay với tốc độ cực nhanh, và với một tiếng “ bốp” vang lên cô đã thành công tát vào mặt anh ta.
Chu Đình Nam bị cô đánh thì sửng sốt, vội vàng thả cô ra, lùi lại một bước, sờ lên khuôn mặt mà vừa bị cô tát, lẩm bẩm: “Thật sự rất giống, ngay cả cách thức và cảm giác bị đánh cũng giống hệt nhau.”
“Đồ lưu manh.” Cô tức giận thở phì phò mắng anh.
Chu Đình Nam càng cười tươi hơn, anh hôm nay đến cũng vì một vấn đề quan trọng, vừa nãy anh đã có sợi tóc của cô trong tay, vì cái anh cần là sự chắc chắn, nhưng lúc này không cần làm điều đó anh cũng biết được cô chính là vợ của mình rồi
Niềm vui lúc này lan tràn trên toàn mặt anh, nhìn khuôn mặt đáng ghét này cô chỉ muốn đấm thêm một cái để anh ta chảy máu mũi.
Chu Đình Nam tay ôm mặt mình đưa ra một ý tưởng mới, “ Vậy thì để chứng minh em không phải vợ tôi, tôi muốn em đi khám bệnh với tôi.
Chỉ có như vậy thì tôi mới có thể từ bỏ, không cần suốt ngày dây dưa với em, thế nào? Lý do này còn chưa chính đáng sao? ”