“Ha ha, mẹ thích ăn bánh bao của đường 5 nhất đấy.” Bà cười nói với cô“Ồ, ha ha, hôm nay con đi ngang qua đó ngửi thấy mùi rất thơm, liền tới mua một cái về ăn không ngờ ngon như vậy nên con muốn mua về cho mẹ thử, ha ha."
"Ôi, Vy nhà chúng ta thật là người chu đáo, có đồ ăn ngon lại còn biết nghĩ cho mẹ, thật tốt, ha ha."
"Mẹ, mẹ nói xem, mẹ ruột của con ở xa như vậy, muốn hiếu kính cũng không thể đưa về tận đó được.
Con sẽ coi mẹ như mẹ ruột của con, chỉ cần mẹ vui, con cũng sẽ vui."
"Ôi, cái miệng nhỏ này ngọt ngào như vậy, thật biết làm mẹ ấm lòng." Bà lại nói tiếp: “Con có thể coi mẹ như mẹ của mình, có việc gì thì nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ thay con giải quyết.” Mẹ chồng âu yếm vỗ vỗ mặt cô, vui vẻ nói.
Đỗ Thanh Vy có chút xấu hổ không biết nên mở lời từ đâu, “Hì hì, cái đó mẹ à, cũng không có gì to tát, chỉ là, con muốn ra ngoài làm việc.” Tôi lo lắng nhìn mặt mẹ chồng.
“ Nói cho mẹ biết có phải vì Đình Nam không đưa đủ tiền tiêu vặt cho con không?” Bà híp lại đôi mắt hỏi cô.
“Không mẹ ạ, chỉ là mỗi ngày con đều ở nhà nhàn rỗi nên cảm thấy nhàm chán.” Thanh âm của cô có chút yếu ớt.
“Vy, nói thật với mẹ Đình Nam nó đối xử với con như thế nào?” Vẻ mặt bà có chút ngưng trọng.
“Được, rất tốt, rất tốt ạ.
”
“Thật sao?” Bà hỏi với vẻ hoài nghi.
“Đương nhiên rồi mẹ, anh ấy đối với con rất tốt.”
" Thanh Vy, bố mẹ không muốn con ra ngoài làm việc.
Bố mẹ biết tuổi trẻ nên có sự nghiệp của riêng mình.
Chỉ là bố mẹ muốn con sinh con sớm thôi.
Con thấy đấy Đình Nam cái gì cũng giỏi, chỉ là tố chất của nó không tốt lắm.
Bố mẹ nghĩ khi có một đứa con ra đời có lẽ sẽ thay đổi được.”
Mặt cô lập tức đỏ bừng như trái cà chua chín, có em bé? Chúa ơi, đây không phải là chuyện đùa sao? Cô và Chu Đình Nam không phải là một cặp vợ chồng đúng nghĩa, làm sao hai người có thể có con?
Đỗ Thanh Vy vội nói với bà: “Mẹ ơi, chúng con còn trẻ, có con sớm quá phải không mẹ?”
“ Không sớm, con có thể sinh con đẻ cái xong rồi đi làm sau.
Đến lúc đó bố mẹ cũng sẽ không cấm con.”
"Mẹ à, con vừa tốt nghiệp đại học.
Các bạn cùng lớp không giỏi bằng con, nhưng họ đều tìm được công việc tốt.
Mẹ, con cũng muốn thử sức.
Con…” cô vắt óc suy nghĩ tất cả các lý do, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Mẹ chồng âu yếm nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ: “Mẹ biết, mẹ biết con là một đứa trẻ mạnh mẽ, vậy con nói cho mẹ biết, con muốn tìm công việc gì?”
"Mẹ, con đã tìm được một công việc ở công ty của Đình Nam.
Tuy nhiên, không phải là dựa vào mối quan hệ giữa con và anh ấy.
Mà là con được vào là nhờ năng lực của mình.
Con..."
"Không được, con không được làm ở công ty của Đình Nam." Trước khi cô có thể nói xong, mẹ chồng
"Ah? Con..." Cô ngu ngơ mở miệng, ngạc nhiên nhìn mẹ chồng, đây là lần đầu tiên coi thấy sắc mặt của bà như vậy, rứt khoát từ chối không cho người khác nói một lời.
“Vy, mẹ nghĩ con vẫn nên ở nhà sinh con đi.”
"Mẹ..." Cô có chút ủy khuất, chớp mắt nước mắt liền rơi xuống.
Bà thấy cô khóc thì trong lòng dịu đi, bất lực thở dài nói: “Được rồi, con đừng khóc nữa, chiều bố con về, mẹ sẽ bàn bạc với ông ấy trước khi quyết định." Nói xong bà quay người rời khỏi phòng khách.
Đỗ Thanh Vy cũng không còn tâm trang ăn uống gì nữa, cô quay lại phòng ngủ, ném mình xuống giường.
Thật không hiểu, bây giờ là thời đại nào rồi, sao có thể có những gia đình bắt con dâu phải sinh con không được đi làm như vậy? Chẳng lẽ bố mẹ chồng cô lại là những người cổ hủ như vậy? Đỗ Thanh Vy không biết kiếp trước mình đã tạo nghiệp gì mà kiếp này toàn gặp những chuyện không đâu.
Buổi tối bố chồng về, cơm nước xong mẹ chồng gọi ông vào phòng làm việc, không biết bà nói gì rồi bố chồng cũng gọi cô qua.
"Vy, con đã ở nhà chúng ta hơn tháng rồi.
Bố biết con là một cô bé ngoan, cũng biết con muốn ra ngoài làm việc.
Nhưng nói cho bố biết có phải thằng khốn kia bảo con đến Nam Á làm việc không?
“ Không phải đâu bố, thực ra con cũng không biết công ty là của anh ấy, con là được một đàn anh giới thiệu vào thôi ạ.” Đỗ Thanh Vy vội vàng nói.
“Con không biết là công ty của nó thật sao?” Bố chồng nhíu mày.
" Vâng, bình thường bọn con không nói mấy câu liền..." Cô đột nhiên dừng lại, khó chịu nhắm mắt lại, sau đó nói: "Ý con là, anh ấy luôn bận rộn, không có thời gian nói chuyện với con.”
Đỗ Thanh Vy không khỏi muốn đưa tay lên vuốt ngực của mình.
Nhưng nhìn ánh mắt sắc lẹm như con dao của bố chồng cô chỉ có thể cúi đầu tránh đi.
“Đi gọi Đình Nam và bảo nó trở về nhà cho bố.”
“Bố, con thật sự…” Cô còn muốn giải thích, nhưng bố chồng đã nói: “Con không cần nói gì cả, bố hiểu hết rồi, con đi gọi đi.”
Đỗ Thanh Vy vô cùng thắc mắc không biết, ông ấy muốn làm gì.
Tại sao ông ấy và mẹ chồng lúc này lại xa lạ như vậy?
Nhưng cô lập tức vứt cái vấn đề này ra sau ngay lập tức, bởi vì cô đã phát hiện ra một vấn đề khác, tôi không biết số điện thoại của Chu Đình Nam.
Cô đứng ngẩn tò te với chiếc điện thoại di động trên tay, suy nghĩ ra một ý tưởng cô lập tức chạy thật nhanh đi về phía cổng.
"Bác Trương, bác có biết số điện thoại của chồng cháu không? Cháu vừa lỡ tay ấn xoá mất” Cô nhanh chóng đưa điện thoại cho bác Trương để ông điền số.
“Cảm ơn bác.” Cô nhanh chóng trở vào nhà, chạy lên phòng đóng cửa lại.
“Này, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Chu Đình Nam phát ra từ điện thoại, như thể anh ta biết đó là cô.
"Anh biết tôi là ai?" Đầu cô hiện lên đầy dấu chấm hỏi.
“Nói nhảm, có chuyện gì sao?” Chu Đình Nam sốt ruột nói.
“Ồ, bố bảo anh về nhà đi.”