" Cô có biết lái xe không? Có bằng lái chưa?”
"Có, nhưng đã lâu không lái." Từ khi tốt nghiệp cấp ba cô đã được bố cho học bằng lái xe nhưng từ khi lên đại học cô.
cũng chưa từng lái.
Chu Đình Nam cầm điện thoại trên bàn lên gọi:“ Khoa lên đây tôi nhờ một việc.”
Đặt điện thoại xuống, anh ta nhìn cô hỏi: “ Cô có biết Nguyễn Hữu Khoa không?”
“ Tôi biết.”
“ Để cậu ấy đưa cô đi chọn xe đi, tiền tôi cũng đã chuyển vào thẻ của cô rồi.”
Đỗ Thanh Vy cúi đầu, cô cảm thấy hơi buồn, có lẽ anh ta mua xe cho cô là vì không muốn người ta thấy hai người trong cùng một chiếc xe.
Thấy cô cúi đầu không nói, Chu Đình Nam lạnh lùng nói: “Sau này muốn khóc thì tìm chỗ không người, mất mặt.”
“Anh…” Cô lập tức mở to mắt tức giận nhìn anh ta, đây là chồng cô, một người chồng keo kiệt đến nỗi một lời an ủi cũng không thèm nói.
“ Mất mặt cũng là chuyện của tôi, hình như chẳng liên quan gì đến anh.” Cô lạnh lùng nói, dùng ánh mắt lạnh lùng vô tình nhìn anh ta.
Nguyễn Hữu Khoa bước vào và cắt ngang sự nhìn chằm chằm của hau người.
“ Khoa cậu đưa cô ấy đến bộ phận ô tô chọn một chiếc xe, sau đó cho cô ấy đi thử vài vòng để quen đi, đừng để cô ấy xả ra tai nạn giao thông tôi không có tiền thừa đóng viện phí đâu ”
"Được, giao cho tôi.
Thanh Vy đi thôi anh sẽ dẫn em đi tìm một chiếc xe thích hợp"
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của cô Nguyễn Hữu Khoa mỉm cười: “ Chủ tịch của chúng ta trong nóng ngoài lạnh, đi theo anh ấy lâu rồi sẽ biết.
Lúc lạnh lùng cũng khiến người khác đóng băng nhưng thực ra anh ấy cũng rất quan tâm đến nhân viên của mình.
Khi em cống hiến hết mình vì công việc anh ấy sẽ không tiếc mà khen thưởng, nhưng khi dám làm những việc ảnh hưởng đến công ty cũng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.”
“ Anh ta kiêu ngạo quá.” Cô bĩu môi.
"Bởi vì anh ấy vốn kiêu ngạo.
Nên công ty này mới từ một công ty vận tải nhỏ đã phát triển thành một tập đoàn lớn.
Đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được."
"Đừng đánh giá thấp anh ấy.
Anh ấy có tầm nhìn rõ ràng, suy nghĩ cẩn thận, ra quyết định rõ ràng và những cú đánh quyết đoán.
Cho đến nay, anh ấy chưa bao giờ phạm sai lầm.
Anh ấy chính là một thiên tài kinh doanh.”
“Em không thấy.” Cô khinh thường nói, chỉ cần nhìn cách anh ta bị bố chồng mắng mỏ mỗi ngày cô sẽ không tin những lời Nguyễn Hữu Khoa nói.
“Ha ha, hình như em có thành kiến với anh ấy.”
“Anh ta và Anna kia có quan hệ gì?” Cô nhịn hồi lâu, nhưng vẫn hỏi.
Nguyễn Hữu Khoa cũng nói không chút giấu giếm: " Chủ tịch chúng ta cái gì cũng tốt chỉ là vấn đề phụ nữ có hơi bừa bãi.
Anna chỉ là người tình công khai của anh ấy.
Anh ấy chính là một sát thủ nổi tiếng trong tình yêu.
Những người phụ nữ đó giống nhau.
Ha ha, anh ấy đã ly hôn ba lần, không, hình như gần đây lại kết hôn..."
"Chờ đã, anh nói cái gì? Anh, anh ta ly hôn ba lần?"
"Đúng vậy, mỗi cuộc hôn nhân của anh ấy đều kéo dài chưa đầy một năm.
Anh không biết cô dâu này còn có thể kéo dài bao lâu." Giọng điệu của Nguyễn Hữu Khoa rõ ràng là khinh thường.
Mắt cô tối sầm lại, người cô mềm nhũn khuỵu xuống.
Nguyễn Hữu Khoa hoảng sợ gọi cô: “ Thanh Vy, sao vậy, em sao vậy?”
Đỗ Thanh Vy cố gắng hết sức để kiểm soát cơn chóng mặt của mình và bình tĩnh lại: “Không sao đâu, có vẻ như đầu của em rất khó chịu"
“ Chúng ta đi bệnh viện được không .”
“Không sao đâu, em không yếu như anh nghĩ đâu.” Cô cố gắng đứng thẳng dậy, nở một nụ cười tươi.
"Em à, con gái yếu đuối mới được yêu thương.
Em luôn mạnh mẽ như vậy, ai mà dám yêu em."
" Đàn anh à, anh cứ xem em như hổ cái đi, nếu mà em ế thì anh nhớ giới thiệu cho em vài anh nhé." Nói xong cô cũng rời khỏi vòng tay của Nguyễn Hữu Khoa.
Vừa về đến phòng làm việc của mình cô đã lao ngay vào trong phòng tắm, nhìn khuôn mặt mình trong gương, cô dần ngồi thụp xuống.
Trong không gian nhỏ hẹp khép kín này, cô thu mình lại trong góc, trút bỏ hết lớp ngụy trang, giờ đây nước mắt tuôn ra như thác lũ.
Bàn tay cô run rẩy mãi mới tìm được số của bố để bấm gọi, sau vài hồi chuông, giọng nói trầm ấm của bố vang lên.
“Bố, có tiện nói chuyện không?” Cô thút thít hỏi bố, ở trường hợp như vậy cô còn hỏi được thì cô đúng là một đứa con ngoan do bố dạy ra đúng không.
“Đợi đã,” bố nói, chắc ông đang họp hoặc nói chuyện, và cuộc gọi của cô đã làm gián đoạn công việc của ông.
Một lúc sau, giọng nói trầm ấm của ông truyền đến: “Nói đi.”
“ Bố ơi, con là con gái ruột của bố sao?” Giọng nói của cô vẫn mềm mại như trước, nhưng có nhiều tiếng nức nở hơn.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng bố rất bình tĩnh, không hổ danh một thời là lính đặc nhiệm, luôn bình tĩnh trong lúc nguy cấp.
“Bố… tại sao… Hức… tại sao… tại sao bố lại đẩy con vào hố lửa…” Những cảm xúc mất kiểm soát khiến cô bật khóc.
"Bố...Bố...Ngay cả...Ngay cả khi con không phải là con của bố đi chăng nữa...Hơn hai mươi năm...Hơn hai mươi năm bố không thể có một chút tình cảm với con được hay sao..."
Bố vẫn im lặng.
"Con...! hu hu...!con luôn cố gắng ngoan...!con luôn...!Hu hu...!luôn muốn trở thành một đứa con gái ngoan để bố có thể thích con...!hu hu...!Con ước muốn được bố ôm vào lòng khen con dù chỉ là một lần"
" Bố ...!tại sao ...!tại sao...!bố đối xử với con như vậy..."
“ Thanh Vy à, bố xin lỗi nhưng mọi chuyện đã quyết định, bố không muốn thay đổi.” Nói xong ông lập tức cúp máy.
Đỗ Thanh Vy lại càng khóc to hơn nữa, cô không hiểu sao trong trường hợp này ông vẫn không an ủi hoặc nói dối với cô chỉ một câu thôi cô cũng mãn nguyện rồi.
Có lẽ ngay từ đầu sự xuất hiện của cô trên cõi đời này chỉ là một sự thừa thãi.