Phải nói rằng cảnh sát ở thành phố hoạt động rất nhanh chóng, chỉ trong vài phút, hai chiếc xe cảnh sát đã chạy tới, họ đưa cô và người đàn ông đẫm máu về đồn mà không nói một lời.
Sau đó người đàn ông kia thì được đưa đến bệnh viện, còn cô thì bị nhốt trong một căn phòng tối om.
Lúc đầu còn than thở hôm nay là ngày đen đủi nhất đời, nhưng giây tiếp theo lại sợ hãi, dù sao cô cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy.
Hơn nữa cô còn rất sợ bóng tối.
Túi của cô đã bị họ tịch thu, cô không có cách nào để cầu cứu người nhà, những người cảnh sát bắt giữ cô ở đây mà không nói một lời nào.
Thời gian từng chút một trôi qua, cô toát mồ hôi lạnh, vừa sợ vừa đói, cô chỉ biết cuộn mình trong góc tường, căng thẳng nhìn cánh cửa đóng chặt.
Cuối cùng, trong khi cô đang lo lắng chờ đợi, cánh cửa đang đóng kín cuối cùng đã được mở ra.
Anh sáng len lỏi chiếu vào trong căn phòng, một bóng người quen thuộc đứng ở cửa, hai tay đút túi quần, kiêu ngạo ngẩng đầu, vẻ mặt âm trầm, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Đỗ Thanh Vy cảm thấy mình đã sắp sụp đổ rồi, cô không quan tâm đến sự kiêu ngạo của anh ta, giờ đây cô chỉ cảm thấy một điều là anh là người thân duy nhất của mình ở đây.
Cô từ góc tường đứng dậy chạy đến, nhào vào lòng anh òa khóc.
Anh giật mình, liền vòng tay ôm lấy cô nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, không sao đâu.”
“Đưa tôi đi đi, tôi không muốn ở lại đây, tôi sợ.” Cô thút thít nói, đưa đôi mắt đầy đáng thương nhìn về phía anh.
Anh quay đầu lại nói với những người phía sau: “Đi ra ngoài trước đi.” Trong phòng chỉ còn lại hai người họ
"Đừng bỏ tôi lại đây...!Tôi sợ...!hức...!Đưa tôi ra ngoài đi mà..." Cô càng sợ hãi, hai tay ôm chặt lấy eo anh, chỉ muốn hòa mình vào trong cơ thể anh...
“Được rồi, nghe tôi nói trước đã.” Anh vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô, kéo cô ra xa để cô nhìn thấy mặt anh.
"Cô ra tay mạnh như vậy, suýt chút nữa đánh chết hắn rồi."
" Tôi...!tôi không có đánh hắn ta...!là hắn ta tự đập vào cửa xe...! hức...giúp tôi với...đừng bỏ tôi ở đây được không..." Cô lại lao đến ôm chặt người đàn ông như cọng rơm cứu mạng của mình
“ Tôi có thể cứu cô, chúng ta nói điều kiện đi.”
Đỗ Thanh Vy nghi hoặc nhìn anh, không hiểu ý anh.
“Tôi cũng không thể giúp cô không công được, cô hại người ta ra nông nỗi như vậy, nếu bị truy tố sẽ là tội phạm hình sự.”
“Cái gì, điều kiện gì?” Cô nức nở hỏi anh.
" Tôi chỉ có thể cứu cô bằng cách nói rằng cô là vợ tôi thì họ mới thả cô ra.
Vì vậy...!Ừm ”
“ Vì vậy cái gì anh nói nhanh lên.”
“ Điều khoản không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng trong hợp đồng của chúng ta là vô hiệu.
Cô thấy thế nào?"
Cô vừa khóc vừa kinh ngạc nhìn anh ta, tên khốn kiếp lưu manh này lại dám uy hiếp cô: "Anh thật đáng khinh."
“Đi đây." Chu Đình Nam đẩy cô ra rồi bước ra ngoài.
“A, đừng, đừng đi.” Cô hoảng sợ gọi với theo, để cô ở lại đây, thà giết cô còn hơn.
"Cái gì? Cô nói cái gì?" Anh xoay người đùa giỡn hỏi.
“Đừng bỏ tôi, đưa tôi về đi.”
“Vậy thì điều kiện của chúng ta…” Anh ta kéo dài giọng và nhìn cô đầy thương cảm.
"Tôi, đồng ý." Bất đắc dĩ, cô không cam lòng nhưng chỉ có thể gật đầu, không biết những người khác gặp phải tình huống này sẽ làm như thế nào, dù sao cô cũng là đầu hàng.
Anh hào hứng ôm lấy cô và hôn lên trán cô thật mạnh, “ Vợ yêu, chúng ta về nhà đi.”
Ánh sáng bên ngoài khiến cô phải áp mình vào vòng tay anh, khi ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, cảnh tượng trong phòng khiến cô sợ hãi đến suýt kêu lên.
Vừa ra ngoài cô đã nhìn thấy hành loạt cảnh sát đang đứng thành một hàng sắc mặt ai cũng lạnh lùng.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Chu Đình Nam, anh ta không nhìn cô mà càng ôm cô chặt hơn, lạnh lùng nói với người đàn ông mặc âu phục: “Luật sư Vương, chúng ta tôi đi trước, chuyện còn lại giao cho anh.
Anh ta quay đầu lại, ngạo nghễ nói với viên cảnh sát một lần nữa: " Cục trưởng Trần , tôi xin lỗi, tôi xin phép đưa vợ tôi về nhà trước."
" Chào ngài." Cục trưởng cung kính gật đầu chào hai người.
Sau đó cô mới biết rằng người đàn ông mà cô đánh là họ hàng của một người nào đó trong thành phố, anh ta đến đồn cảnh sát và muốn những người ở đây đánh cô một trận.
Họ nhốt cô trong một căn phòng tối là muốn doạ cô để cô phải nghe lời của họ.
Thật không ngờ là mẹ chồng thấy cô hôm nay về muộn nên cứ gọi liên tiếp đến.
Mẹ chồng nghe cô ở đồn cảnh sát bà đã lo lắng đến mức gọi Chu Đình Nam đến đây ngay lập tức và bắt bố chồng phải gọi điện trực tiếp cho giám đốc sở thành phố, gây áp lực, tìm hiểu vụ việc.
Bố chồng sau khi giải quyết xong việc cũng mắng mỏ Chu Đình Nam thậm tệ.
Lúc này cô mới biết mình bị tên khốn Chu Đình Nam lừa.
Anh ta làm gì tốt đến mức tự đi đón cô về chứ.
Về đến nhà, mẹ chồng vừa an ủi vừa dỗ dành khiến cô càng cảm thấy ấm ức, bố chồng mắng thẳng: “Cái lũ khốn nạn này, xem tôi xử lý chúng thế nào.
“
“Vy con không cần sợ, con đi nghỉ đi, bố mẹ sẽ xử lý chuyện này.” Mẹ chồng lau nước mắt cho cô rồi bảo với Chu Đình Nam đưa cô lên lầu nghỉ ngơi.
“ Ục ục…” Sau khi bình tĩnh lại, bụng cô bắt đầu reo ầm ĩ.
Cô xấu hổ nhìn Chu Đình Nam.
Anh quay người đi xuống nhà với tâm trạng tốt mang thức ăn lên cho cô.
Cô ăn một cách ngấu nghiến, đây có lẽ là bữa cơm ngon nhất trong cuộc đời của cô, có thể là vì cô thật sự đói hoặc bữa cơm này có sự quan tâm của một người.
Sau khi ăn xong cô lau chùi miệng vuốt vuốt cái bụng no tròn của mình cười nói, “Cám ơn anh” Cảm ơn vì bữa ăn ngon này cũng như ngày hôm nay anh đã cứu cô.
“Chỉ cảm ơn xuông thôi sao?” Anh nâng cằm cô lên, ánh mắt nham hiểm hỏi cô.