Buổi tối sau khi ăn cơm xong cả nhà đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách nói chuyện, lúc này Chu Đình Nam đột nhiên lên tiếng.
"Vợ chồng Bạch Dương sắp trở lại rồi.
Con muốn đợi Đức Kiên trở lại để quản lý công ty.
Con sẽ đưa Thanh Vy ra ngoài dạo chơi vài ngày.” Chu Đình Nam cười nói.
"Ừ, hai con cứ ra ngoài chơi vui vẻ đi.
Kết hôn lâu như vậy rồi cũng chưa đưa con bé đi đâu chơi? Mẹ vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với con bé."
Vừa nghe được Đỗ Thanh Vy đã thấy rất phấn khích rồi, mắt cô trở nên long lanh nhưng lại muốn dè dặt hơn nên cố nén cười nói rất ra dáng một quý cô: “Mẹ, ba mẹ thật tốt với con, con không sao đâu con không muốn đi đâu cả.
Con chỉ muốn ở nhà với mẹ."
"Ài hai người trẻ các con cứ ở nhà cùng ông bà già này làm gì? Các con còn trẻ muốn làm gì thì làm."
Khi hai người trở lại phòng ngủ, cô mở tủ tìm quần áo để thay quần áo, trong khi Chu Đình Nam ngồi ở mép giường nhìn cô cười cười.
"Đang nhìn cái gì, không đi thay quần áo sao?"
"Xem ra là em không muốn đi ra ngoài chơi, anh còn tưởng rằng em sẽ thích lắm cơ." Anh ngã người, uể oải nằm ở trên giường, “Nếu như em không thích, chúng ta liền không đi nữa.
Vừa hay anh cũng khá bận"
“Không đi sao?” Đỗ Thanh Vy có chút thất vọng, cầm lấy bộ đồ ngủ của anh đi đến bên giường, bĩu môi ném bộ đồ ngủ cho anh: “Làm gì mà bận như vậy, đáng ghét.”
Đang không để ý Đỗ Thanh Vy lập tức bị anh ngồi bật dậy kéo về về phía anh khiến cô ngã nằm lên trên người anh “ Em không phải nói muốn ở với bố mẹ sao? Không tốt sao? Mọi người đều vui vẻ.”
Đỗ Thanh Vy trừng mắt nhìn anh, trong lòng không thể diễn tả nỗi buồn, chỉ có thể lúng túng đẩy anh ra: “Buông em ra, đáng ghét, em đi tắm đây.”
Anh lăn người đè cô xuống dưới dùng ngón tay vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô, giễu cợt nói:"Sao vậy? Em không vui sao?"
“Ai không vui? Em rất vui, ha ha.” Cô giả vờ cười vài tiếng, sau đó lườm anh một cái.
Chu Đình Nam cười nói: "Chỉ cần em nói muốn đi thì đi, nói không muốn đi liền không đi, muốn đi sao?"
“Đó là bởi vì em không muốn đi, nên anh cũng sẽ không đi.” Anh đứng dậy khỏi người cô nhặt lấy bộ đồ ngủ chuẩn bị đi thay.
“ Ài, tại sao anh lại làm thế này?” Cô nhăn mặt ánh mắt đau khổ nhìn anh.
“Vậy em muốn đi sao?”
Nụ cười xấu xa kia thật đáng ghét.
Nghĩ lại tại sao mình lại căng thẳng với anh ấy, người chịu thiệt lại là mình, liền nhảy tới vòng tay qua cổ anh nũng nịu nói: “ Người ta muốn đi."
“Ha ha, đến đây là kết thúc rồi sao, không chơi dè dặt nữa sao, ha ha.”Anh tùy ý cười nói.
Đỗ Thanh Vy bị anh gạt, không muốn hòa giải, liền chọc anh giở trò lưu manh: "Ôi, đồ đáng ghét anh trêu chọc em, ghét anh."
Anh ôm lấy cô, cười xấu xa nói: “Anh không bắt nạt em, vậy để anh yêu em.”
Anh bế cô vào phòng tắm, cô lúc này chỉ biết vùi khuôn mặt đỏ bừng vào cổ anh.
Mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Sau khi xong việc cả người cô mềm nhũn, rúc vào trong lồng ngực rộng lớn của Chu Đình Nam, nhẹ giọng hỏi: “Anh thật sự muốn đưa em đi du lịch sao?”
“Ừm, em muốn đi đâu?” Anh cúi đầu cười dịu dàng.
“ Em muốn đi Thụy Sĩ, nghe nói phong cảnh ở đó rất đẹp.”
"Được, vậy chúng ta đi Thụy Sĩ trước sau đó đi Paris, thế nào?"
"### Thật sao? Em có thể đến Paris được sao? Tuyệt quá! " Đỗ Thanh Vy vui vẻ nói, trên mặt không giấu được sự phấn khích.
“Tất nhiên chỉ cần vợ muốn.”
Hôm nay là ngày em chồng cô cùng với chồng cô ấy về nước.
Hôm đó, bố mẹ chồng cô Chu Đình Nam, Lý Hải cùng nhau đến sân bay đón họ.
Khi vợ chồng hai người vừa xuất hiện ở cửa sân bay coi đã thấy mẹ chồng đang rơm rớm nước mắt lao tới ôm chầm lấy cô.
“Trời ơi, mẹ nhớ con, hức, mẹ hức mẹ nhớ con quá, nhớ con quá.” Cô ấy cũng ôm lấy bà vừa khóc vừa dỗ dành bà.
Đức Kiên là một người đàn ông cao lớn với bộ vest vừa vặn trông càng đẹp trai và ngay thẳng, khuôn mặt trắng trẻo và sạch sẽ, nở một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ hóm hỉnh, sống mũi cao khóe miệng hơi nhếch lên, toàn bộ con người Có cảm giác trưởng thành và ổn định.
Anh vững vàng đi tới trước mặt bố, cung kính gọi: "Ba, chúng con về rồi."
Cha chồng trong mắt tràn đầy tán thưởng, trên mặt nghiêm nghị lộ ra nụ cười tán thưởng không che giấu: "Được, được trở về là tốt rồi."
Đức Kiên quay sang nhìn Chu Đình Nam và Lý Hải.
“ Thằng nhóc thối, trở về rồi.” Lý Hải đấm vào vai của cậu ấy.
“ Mấy ngày tới chuẩn bị sức chiến đấu với hai người chúng tôi đi.” Ba người đàn ông đẹp trai ôm vai bá cổ nhau.
Đức Kiên lại đưa đôi mắt tinh xảo nhìn cô, tò mò hỏi: “Đây là…”
Đỗ Thanh Vy mím môi cười, lại thêm một người bị màn trang điểm của cô làm bối rối.
“ Nhìn kỹ xem cậu có nhận ra ai không.” Lý Hải giọng trêu đùa.
Đức Kiên liếc nhìn Chu Đình Nam đang mỉm cười, rồi lại nhìn cô từ trên xuống dưới: “Chị dâu?” Anh ấy hỏi một cách không xác định.
Đỗ Thanh Vy hào phóng đưa tay phải ra, cười giới thiệu bản thân: “Xin chào, tôi là Đỗ Thanh Vy.”
Đức Kiên lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó đưa tay ra bắt cô như thể đang nịnh nọt: “Ôi, thật là chị dâu, thực xin lỗi em không nhận ra, em là Đức Kiên bạn thân của Chu Đình Nam, cũng là chồng của Bạch Dương, ha ha."
Đỗ Thanh Vy nhìn thấy một màn chào hỏi cũng y như với lần gặp Lý Hải thì không khỏi buồn cười.
Quả thật là bạn thân của nhau.
Chu Đình Nam nhìn cô, đút tay vào túi quần và cười nói: "Cô ấy là một con hổ cái, hai người nên cẩn thận lời nói của mình."
Cô ngượng ngùng tát anh, khiến mọi người ở đây cùng cười.
Đức Kiên lại đi đến chỗ mẹ chồng và Bạch Dương đang khóc cùng nhau, vươn tay ôm cô ấy vào lòng: "Được rồi, đừng khóc nữa em làm mẹ khóc rồi."
Anh ấy nhìn bà nhẹ giọng nói "Mẹ".
Đỗ Thanh Vy cẩn thận nhìn người em chồng đang ở trong vòng tay của Đức Kiên.
Cô ấy khá cao người mảnh khảnh, mặc một chiếc áo sơ mi mỏng và một chiếc quần jean trắng, đôi mắt đen sáng, sống mũi thẳng và khóe miệng hếch lên nhìn cô ấy không toát lên vẻ tự nhiên mà còn vô cùng hoang dã.