“ Không được, vui gì chứ ở nhà đi” Bố chồng lườm nguýt, đổi lấy một tràng cười giòn tan của cô ấy.
“ Không đùa chị nữa, ha ha, em mới không muốn làm cái bóng đèn của chị dâu cùng anh trai.
Hai người có thể tự tận hưởng thế giới của riêng mình đi.."
“Con bé điên, haha.” Mẹ chồng cười mắng.
" Chị dâu muốn đi đâu vậy, em có thể giới thiệu cho chị vì em đã đi qua rất nhiều nơi rồi nơi nào có cái gì em cũng biết hết." Bạch Dương vừa nói vừa nhét đồ ăn vào miệng.
"Chị muốn đi Thụy Sĩ, vẫn luôn nghe nói thác Rhine rất đẹp, chị muốn tận mắt nhìn thấy."
“ Vậy thì đi đi chị, ở đó còn rất nhiều cảnh đẹp như nữa.
Đi vào thời điểm này chị có thể đi leo núi, buổi sáng sương sớm uống một tách trà ấm áp ngắm bình minh thì không còn gì tuyệt vời bằng.”
Cho đến Chu Đình Nam và Đức Kiên trở lại, Đỗ Thanh Vy vẫn đang ngồi cạnh Bạch Dương nghe cô ấy kể về những phong cảnh đẹp trên thế giới, và giọng nói của cô ấy tràn đầy cảm xúc và niềm vui, khiến cô cũng nghe say sưa không thể dừng lại.
"Chị dâu nhỏ, em chỉ nói thôi chưa thể miêu tả được hết vẻ đẹp của nó, chị có thể tự mình đi xem xem, đến lúc đó sợ là chị sẽ không muốn trở lại đâu ha ha."
Bạch Dương cười đi theo chồng cô ấy về nhà, để lại tâm trí cô vẫn bị mắc kẹt ở nơi tuyệt đẹp đó.
Cho đến khi Chu Đình Nam đi tắm, cô vẫn đang hồi tưởng về cảnh đẹp mà Bạch Dương đã miêu tả.
"Không tắm sao?" Anh hỏi.
" Vâng, ha ha, anh không biết đâu Bạch Dương đã miêu tả thác Rhine đẹp như thế nào đâu, bây giờ em chỉ ước mình có thể bay đến đó ngay lập tức.” Đỗ Thanh Vy vui vẻ cười nói.
Chu Đình Nam không cười với cô như trước, mà nhìn cô thật sâu rồi nhẹ giọng nói: "Em đi tắm đi, còn đi ngủ nữa."
“Ồ.” Đỗ Thanh Vy khó hiểu đáp, hiển nhiên cảm thấy tâm trạng anh không tốt, tự hỏi mình có chuyện gì không vui, cô lúc này cầm bộ đồ ngủ, ngơ ngác đi vào phòng tắm.
Khi cô tắm xong, không thấy anh đợi mình mà đã nhắm mắt lại, như đang ngủ.
Cô nhẹ nhàng leo lên giường, co người lại dựa vào người anh theo thói quen, cô đã quen với việc chìm vào giấc ngủ trong cơ thể ấm áp của anh.
Nhưng lúc này anh lại quay lưng lại với cô, Đỗ Thanh Vy sửng sốt không biết mình đã làm gì khiến anh giận, sự xa lánh lộ liễu ấy đã làm tổn hại nghiêm trọng đến lòng tự trọng của côm
"Anh sao vậy? Có chuyện gì sao?" Cô nhịn không được hỏi.
“Không.” Anh ủ rũ nói.
“Vậy tại sao anh lại quay lưng lại với em?” Đỗ Thanh Vy cảm thấy hơi bực bội.
“Anh mệt rồi, ngủ đi.” Anh không nhúc nhích, chỉ thản nhiên nói.
Giác quan thứ sáu của người phụ nữ nói cho Đỗ Thanh Vy biết, chuyện anh ấy không vui nhất định có liên quan đến mình.
Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, hôm nay bản thân mình không làm gì khiến anh buồn, tại sao bây giờ anh ấy lại đối xử với mình như vậy? Lúc này cô cũng cảm thấy tức giận, cô cũng xoay người quay lưng lại với anh, tức giận trùm chăn kín đầu.
Kể từ khi quan hệ của hai người tốt lên, anh chưa bao giờ như vậy, dù về muộn thế nào anh ấy cũng sẽ thân mật ôm hôn cô, cho dù cô có chút nóng nảy cáu gắt với anh, anh cũng sẽ kiên nhẫn dỗ dành cô.
Ngay cả khi hai người không làm gì, anh cũng sẽ để cô ngủ trong vòng tay anh.
Hơi thở nặng nề phát ra từ sau lưng cô, mỗi tiếng mỗi lúc một nặng hơn, dường như anh đang cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự khó khăn mà anh đang kìm nén.
Một lúc sau, cuối cùng Đỗ Thanh Vy cũng nghe thấy tiếng anh quay người lại đứng dậy, anh bước xuống nhà, cô cuộn người tròn trong chăn, đoán xem anh định làm gì.
Rồi anh trở lại giường và vỗ vào vai cô.
Đỗ Thanh Vy bĩu môi, quay sang nhìn anh.
Cô thấy anh cầm một cuốn sổ mỏng đưa cho mình, trong mắt anh hiện rõ sự tức giận.
Cô không hiểu sao nhưng vẫn cầm lấy, hóa ra là "Báo cáo khám bệnh" của cô, cô nghi ngờ mở ra rồi chậm rãi lật xem.
Tim cô lúc này run lên, toàn thân không khỏi căng thẳng, rụt rè ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh.
“ Anh có thể cho em một cơ hội giải thích.” Chu Đình Nam lạnh lùng nói.
“Cái này, em, chúng ta, bởi vì…” Cô dừng một chút, thật ra mấy ngày trước bản thân cô cũng nghĩ đến việc đến bệnh viện tháo vòng tránh thai, nhưng sau đó lại bất cẩn quên mất.
Có lẽ điều này đã làm anh tức giận.
"Tại sao? Không giải thích được sao? Vẫn là không chịu mở miệng?" Anh híp mắt khinh thường nhìn cô.
“Nếu em nói không muốn cùng tôi sinh con tôi cũng sẽ không ép.” Chu Đình Nam đột nhiên hung ác nói.
“Không không, không phải nghe em giải thích.” Cô vội vàng từ trên giường bò dậy túm lấy áo ngủ của anh, “ Em không có ý đó, em thật sự không có ý đó.” Cô vội vàng giải thích.
"Có ý gì? Mẹ tôi ngày ngày muốn ôm cháu nội, ngày ngày trong bếp nấu thuốc bổ cho em, em không biết sao? Mọi người đều vì em mà bận rộn, còn em thì sao? Em chạy tới bệnh viện đặt thứ này, em làm sao vậy?" Anh giật lấy báo cáo khám bệnh từ tay cô rồi ném vào người cô.
“ Chồng, nghe em giải thích.” Nước mắt lưng tròng cô yếu ớt cầu xin sự lắng nghe từ anh.
"Đừng gọi tôi là chồng, em giải thích cái gì? Như vậy còn chưa đủ rõ ràng, em còn giải thích cái gì?" Anh đột nhiên rống lên.
"Tôi biết đàn bà các người đều như vậy, có phải cô sợ sinh con liền bị trói buộc ở chỗ này không? Sợ sinh con là không thể bay nhảy sao?"
“Không, nghe em giải thích đi, hu hức em không có ý đó…” Thấy vẻ mặt tức giận của anh, cô khóc lên thành tiếng, không ngờ anh lại có phản ứng mạnh như vậy.
“Đừng lừa tôi nữa, đừng lừa tôi nữa, tại sao tất cả các người đều lừa tôi?” Anh gầm lên rồi vồ lấy cô như một con sói vồ lấy con mồi của mình.
“A…” Cô bị anh thô bạo ném lên giường còn chưa kịp phản ứng thì anh đã bắt đầu xé quần áo của cô.
“Đừng, ông xã, anh nghe em giải thích trước đã, đừng, dừng lại đi.” Sự thô bạo của anh làm Đỗ Thanh Vy sợ hãi cô hét lên muốn ngăn anh lại.
Anh nắm lấy hai bàn tay đang kháng cự của cô bằng trái tay, ấn chúng lên đỉnh đầu, rồi tàn nhẫn đưa bàn tay kia xuống dưới bắt đầu khuấy động dữ dội.
“A…” Cô không kịp đề phòng hét lên một tiếng, liều mạng vặn người, muốn thoát khỏi nanh vuốt của anh nhưng thân thể đã bị anh đè lên lại không nhúc nhích được.
"Tại sao? Tại sao? Có phải tôi không đủ tốt với em không? Có phải tôi yêu em chưa đủ không? Chiều chuộng em chưa đủ sao? Tại sao em lại lừa dối tôi hết lần này đến lần khác?"
Theo sau hàng loạt câu hỏi đó là từng cú đâm vào không báo trước như muốn xé cô thành từng mảnh.
Cơn đau nhức nhối xâm chiếm khắp người cô, cô không nghe rõ anh đang hét cái gì chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, không ngừng gào khóc:“Đừng… buông em ra… buông ra …"