Một người đàn ông giàu có tự nhiên sẽ được nhiều phụ nữ theo đuổi, nhưng trong mắt Chu Đình Nam họ rất đáng khinh thường từ đó anh coi phụ nữ như quần áo.
Nhà Chu họ rất phiền phức bởi vì trước cửa thường xuyên có những người phụ nữ đến khóc lóc cầu xin nhưng dù bố anh có đánh có mắng như thế nào cũng không thay đổi được anh.
Trong cơn tuyệt vọng, hai người lớn trong nhà đã ép anh kết hôn sau một buổi xem mắt.
Chu Đình Nam càng tuyệt vọng hơn sau khi kết hôn, anh đưa vợ đến công ty cố ý để cô ấy biết được cuộc sống hỗn loạn của mình.
Anh từng nói với Lý Hải và Đức Kiên rằng đời này anh sẽ không bao giờ yêu bất kỳ người phụ nữ nào nữa, một lần là đủ rồi, anh không còn cảm giác yêu đương nữa.
Khi Bạch Dương và Đức Kiên kết hôn, cô ấy tình cờ phát hiện ra một bức ảnh thời thơ ấu của Chu Đình Nam lúc đó cậu ấy mới sáu, bảy tuổi đang quỳ và ngồi trên một bãi cỏ thân hình nhỏ bé cúi về phía trước, bĩu môi và đi đến hôn một đứa bé rất đáng yêu đang ngồi trên cỏ, đứa bé đó đang ngước nhìn Chu Đình Nam với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Bạch Dương cầm bức ảnh ố vàng này chạy về hỏi mẹ, điều này khiến cô ấy nảy sinh ý định để cô bé đáng yêu này kết hôn với Chu Đình Nam biết đâu có thể thay đổi được anh.
“ Chị dâu, chị có biết tại sao em lại nghĩ ra ý tưởng này không?”
Đỗ Thanh Vy lắc đầu.
"Bởi vì chị có biệt danh là bé con.
Khi mẹ nói với em rằng cô gái nhỏ trong bức ảnh được gọi là bé con em đã rất sốc.
Chị có biết tại sao không?”
Đỗ Thanh Vy vẫn ngu ngơ lắc đầu.
“Bởi vì, biệt danh của Lưu Hồng Diễm cũng là bé con.”
Lần này đến lượt cô sửng sốt.
“ Ngày ấy sau khi ba người đàn ông cứu được cô ấy họ đã đưa về nhà.
Mẹ của cô ấy lao ra và cảm ơn 3 người đã cứu bé con của bà ấy.
Mọi người không hiểu sao sau khi nghe xong lại nhìn thấy trên khuôn mặt của Chu Đình Nam có sự biến đổi.
Anh không nói gì nữa mà lập tức quay người rời đi khiến Lý Hải và Đức Kiên phải đuổi theo sau.”
“Mặc dù em không rõ trong lòng anh ấy nghĩ gì, nhưng tình yêu gần như biến thái của anh ấy dành cho Lưu Hồng Diễm, em nghĩ rất có thể có liên quan đến việc cô ấy được gọi là bé con, bởi vì anh ấy cưng chiều cô ấy như một đứa trẻ.
Vì vậy em đã đưa ra đề nghị này với bố mẹ.
Em nghĩ rằng trong một góc trái tim của anh trai nhất định phải có một vị trí dành cho chị.
Mặc dù nghe có vẻ khó tin nhưng không phải là không thể.”
“Em đã nghe mẹ nói rằng khi chị còn nhỏ cũng rất thích anh ấy.
Em cứ đinh ninh rằng khi đó anh trai 6 7 tuổi rồi có lẽ anh ấy cũng còn nhớ chị.
Vậy nên bố mẹ em đã bàn bạc với bố mẹ chị nhưng điều không ngờ là gia đình chị lại đồng ý cuộc hôn nhân này không một chút do dự”
Đỗ Thanh Vy thẫn thờ ngồi trên giường, cái gì cũng hiểu rồi phải không? Điều Bạch Dương không ngờ là bố cô nói mắc nợ với nhà họ Chu nên đã đồng ý cuộc hôn nhân này.
Đưa đôi mắt bối rối của mình ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ lúc này có nắng thật đấy, nhưng giờ cô lại đang run lên vì lạnh.
Chu Đình Nam rất đáng thương, chuyện tình của anh ta rất đáng thương, cha mẹ chồng đều rất đáng thương, cha mẹ cô cũng thật đáng thương.
Nhưng còn cô thì sao cô không đáng thương sao? Có ai thương cô không? Có lẽ là không bởi vì bố cô đã nói cuộc đời của cô không có sự lựa chọn.
Cô nhẹ nhàng lau nước mắt, bình tĩnh nói với Gia Thế: “Cùng chị đến bệnh viện để tháo vòng tránh thai.”
“ Thanh Vy…” Bạch Dương kích động gọi cô.
Đỗ Thanh Vy nhếch khóe miệng nở một nụ cười chua xót, “ Chị biết mục đích của em là gì, cho dù chị không cầm được trái tim anh ấy cũng phải nghe lời bố nói có lẽ chị đến đây là để trả nợ, trừ khi bao giờ mọi người không cần đến sự tồn tại của chị nữa thì chị sẽ rời đi.”
Khi bước ra khỏi phòng phẫu thuật, khuôn mặt cô tái nhợt.
Bạch Dương giật mình, vội hỏi han cô, cô yếu ớt lắc đầu.
Y tá nhìn vẻ mặt của hai người, bất đắc dĩ nói: "Cô không biết tự bảo vệ mình thì ai bảo vệ được cô?."
“ Chúng ta đi gặp bác sĩ đi chị.”
“Không sao về nghỉ ngơi đi là được.”
Đêm đó cô ngủ không ngon, liên tiếp gặp ác mộng, toàn thân lúc nóng lúc lạnh, khắp người toát mồ hôi lạnh.
Trong cơn mê man cô nghe thấy ai đó đang gọi tên mình, nhưng một sức nặng nơi mí mắt khiến cô không thể mở mắt ra.
Trong lúc mê man cô đột nhiên cảm thấy nước trào vào tai vào mũi vào họng mình khiến cô không thể thở được.
Còn có một con cá mập rất to đang lao đến với tốc độ nhanh chóng, nhưng sau đó cô cảm nhận được mình đã được đẩy vào bờ nhưng khi nhìn xuống dưới nước chỉ toàn là máu, có tiếng trẻ con là hét và tiếng phụ nữ khóc đầy bi thương như mất đi một nửa xác thịt.
Đỗ Thanh Vy hét lên và giật mình tỉnh dậy vẫn chưa hết bàng hoàng .
" Thanh Vy, làm sao vậy? Có chuyện gì sao?" Giọng nói sốt sắng của mẹ chồng vang lên bên cô nhìn bà bằng ánh mắt sợ hãi, rồi lại thấy ánh mắt quan tâm của Chu Đình Nam, hóa ra là ác mộng.
Cô thở phào nhẹ nhõm và nói với nỗi sợ hãi kéo dài: " Con đã có một giấc mơ khủng khiếp.
Con bị ngâm trong nước toàn máu.
Thật đáng sợ, thật đáng sợ."
Cả mẹ chồng và Chu Đình Nam đều sững sờ,
bà vỗ vỗ vào lưng cô “Đừng sợ, đừng sợ, chỉ là mơ thôi.”
Nhưng cô lại thấy Chu Đình Nam bước vào phòng tắm, sau đó là tiếng nước chảy.
Một lúc sau, anh đã rửa mặt sạch sẽ đi ra, mái tóc gãy trên trán còn lấm tấm nước, đôi mắt đỏ như máu ánh lên vẻ buồn bã, anh nói với mẹ chồng: "Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi, để con chăm sóc em ấy"
"Con không sao chứ?" mẹ chồng nói một cách ngờ vực.
“ Không sao đâu, mẹ cứ đi nghỉ đi.” Anh không nhìn cô, chỉ đỡ mẹ chồng dậy rồi tiễn bà xuống nhà.
Cô lại nằm xuống giường, yếu ớt nhắm mắt lại, toàn thân nhớp nháp mồ hôi khiến cô rất khó chịu, nhưng lại lười ngồi dậy.
Cánh cửa vang lên Chu Đình Nam bước vào và ngồi bên giường.
Cô không nhúc nhích, cũng không thèm động đậy, chỉ nằm yên lặng.
Biết chuyện của anh rồi cô không biết nên đối xử thế nào, thông cảm hay thương hại?
Chao ôi, lúc này cô cảm thấy bản thân mình thật vĩ đại, trước sự si tình của chồng với người phụ nữ khác mà bản thân có thể xót xa và đau lòng cho anh.
Cô cảm thấy mình không ghen dù sao cũng là quá khứ nhưng tại sao anh lại đối xử với mình như người phụ nữ kia? Cô không phải Lưu Hồng Diễm đó cô cũng không tổn thương tình cảm của anh, sao anh có thể dùng thân thể của cô để trút oán hận với người cũ của anh?