Hôm nay Đỗ Thanh Vy đưa con trai đi tiêm phòng, bởi vì Chu Đình Nam bận gặp khách hàng nên không thể đi cùng hai người.
Vì vậy nên cô cùng một vệ sĩ của Chu Đình Nam cùng đi.
Sau khi đưa con đi tiêm xong cô cũng muốn đưa con chọn thêm một ít quần áo.
Bắc Bắc của cô lớn rất nhanh mới ngày nào còn đỏ hỏn nhẹ bẫng, bây giờ bế lâu cô cũng cảm thấy mỏi tay rồi.
Cô hôm chụt lên má cậu bé, cậu bé cũng khúc khích cười, “ Bảo bối mẹ đi mua quần áo đẹp cho con nha.”
“ Lục Duy, đến trung tâm thương mại thành phố đi.
Tôi muốn mua một số quần áo cho Bắc Bắc."
“ Vâng.” Lục Duy đỗ xe ở bãi đậu xe của trung tâm sau đó lấy xe đẩy trẻ em từ trong xe ô tô ra, cô đặt con mình lên xe rồi cùng đi vào trung tâm thương mại.
“ Cô Đỗ.” Khi ba người đi đến khu quần áo nam, đột nhiên có người gọi cô.
Đỗ Thanh Vy nhìn lại hơi giật mình.
Một người phụ nữ xinh đẹp, đoan trang, trang nhã đang chậm rãi đi về phía cô, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hiện lên một tia cười nhạo, nhưng trong mắt cô ta cũng hiện lên sự ghen tị.
Lưu Hồng Diễm vững vàng đi tới trước mặt cô cười nói: “Cô Đỗ, không ngờ lại gặp được cô ở đây.”
Đỗ Thanh Vy chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, không có bất cứ biểu cảm gì.
Cô ta cười một cách thờ ơ: "Cô Đỗ, tôi có thể làm quen với cô được không? Tôi tên Lưu Hồng Diễm." Cô ta đưa bàn tay trắng nõn và non nớt về phía cô.
Đỗ Thanh Vy liếc nhìn bàn tay mảnh khảnh của cô ta, nhưng không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng nói: “Cô Lưu, có chuyện gì vậy?”
Lưu Hồng Diễm nhìn Lục Duy đang đi theo cô, cười nói: “Tôi có thể mời cô Đỗ một ly cà phê được không?”
“Không thể ?” Cô lạnh lùng từ chối.
“Tôi cảm thấy cô không nên từ chối, bởi vì chuyện này có liên quan đến tương lai của cô và con của cô.” Cô ta đột nhiên tiến lên một bước, trầm giọng nói.
Đỗ Thanh Vy hung dữ nhìn chằm chằm cô ta, trầm giọng nói: “Dọa tôi hả?”
“Ha ha, không phải, chỉ là nhắc nhở thôi.” Cô ta lại cười một cách quyến rũ, đôi mắt hình lưỡi liềm của cô ta trong mắt Đỗ Thanh Vy thật nham hiểm và hung ác.
“Chúng ta đi đâu?” Cô kiêu hãnh đứng thẳng người, cô phải sợ cô ta sao? Cô ta hoàn toàn không phải là đối thủ của cô, hơn nữa bây giờ sau lưng còn có Lục Duy.
“Dưới lầu có quán cà phê, chúng ta tới đó đi.” Cô ta đi về phía trước.
Khi mấy người đến quán cà phê, Đỗ Thanh Vy bảo Lục Duy bế Bắc Bắc ngồi vào chiếc ghế trống ở cửa, còn cô đi theo Lưu Hồng Diễm vào trong.
Lục Duy bế đứa trẻ và cảnh giác nhìn về phía bên này, với tư cách là một người bảo vệ, anh ấy chắc chắn nhận ra rõ ràng rằng người phụ nữ mà cô đang đi cùng là người nào, vì vậy ánh mắt anh ấy chưa bao giờ rời khỏi cô.
“Cô Đỗ, chúng ta thương lượng điều kiện đi.” Lưu Hồng Diễm ưu nhã bưng cà phê lên, nhấp một ngụm.
“Điều kiện gì?” Cô nhìn cô ta hỏi hỏi.
" Cô có thể mở ra điều kiện trả lại Đình Nam cho tôi, chỉ cần cô nói ra những gì mình muốn, tôi nhất định sẽ thỏa mãn cô, thế nào?"
" Ha ha, cô Thẩm cho tôi hỏi cô có bệnh về thần kinh không vậy, hình như cô nhìn nhầm rồi, Chu Đình Nam là chồng tôi, là cha của con trai tôi, anh ấy hình như không phải là thứ có thể chuyển nhượng được." Đỗ Thanh Vy nhếc miệng cười châm chọc nói.
" Đình Nam yêu tôi, cô chỉ là một người thay thế khi tôi không ở bên anh ấy."
“Ha ha, cô Lưu tôi không ngờ cô chỉ bị bệnh mà còn bị ảo tưởng, cô tự đánh giá mình quá cao, nếu anh ấy yêu cô, tại sao một năm trước không đi cùng cô?” Cô lạnh lùng nói.
"Đó là bởi vì lúc đó tính mạng của cô gặp nguy hiểm, anh ấy không đành lòng, hơn nữa trong bụng cô còn có đứa con của anh ấy.
Nên lúc ấy anh ấy không đi theo tôi tôi cũng không trách." Lưu Hồng Diễm thể hiện như mình là người hào phóng nói.
“Này, cô Lưu cô cảm thấy anh ấy cũng nghĩ như cô sao?”
"Đương nhiên, chúng ta là mối tình đầu, là mối tình đầu khó quên.
Anh ấy yêu tôi hơn bất cứ thứ gì khác.
Cô Đỗ, cô hiểu mối tình đầu chứ? Theo tôi được biết, hình như cô chưa từng được yêu đương nói gì đến là mối tình đầu ha ha.”
Lúc này Đỗ Thanh Vy cảm thấy vô cùng tức giận khi nói chuyện cùng loại trà xanh bị bệnh không biết xấu hổ này.
Cô đột ngột đứng dậy, sắc bén nói: “Lưu Hồng Diễm, tôi mặc kệ cô là ai, chồng tôi trước kia có quan hệ gì tôi cũng mặc kệ, anh ấy bây giờ là chồng tôi, hãy tránh xa anh ấy ra nếu không đừng trách tôi không nể mặt"
Nói xong Đỗ Thanh Vy quay người, sải bước đến bên Lục Duy bế đứa nhỏ đi ra ngoài.
Suốt ngày hôm đó, cô vô cùng tức giận không ăn trưa hay tối, tự nhốt mình trong phòng hờn dỗi.
Vào buổi tối, cô gửi con đến phòng của mẹ chồng một mình đợi Chu Đình Nam trở về.
Chu Đình Nam những ngày này rất bận rộn, cô cũng hiếm khi hỏi anh về công việc của anh, cô chỉ tập trung vào việc chăm sóc con cái ở nhà, nhưng bây giờ, cô thậm chí còn nghi ngờ rằng anh đang hẹn hò với cái cô bị bệnh ảo tưởng Lưu Hồng Diễm đó.