Vì sắp đến ngày dự sinh của Bạch Dương nên cô muốn đi chọn một ý đồ cho cô ấy.
Khi cô đi đến quầy sản phụ và trẻ sơ sinh để chọn băng vệ sinh thì lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cô: "Chồng à, anh thấy cái này thế nào, em thấy rất ổn."
“Ừm, không tệ.” Chỉ một câu đơn giản như vậy, chỉ mấy chữ này, đối với cô mà nói giống như một tiếng sét giữa trời xanh, giọng nói có sức hút độc nhất vô nhị đó, giọng mũi quen thuộc đó, rất quen thuộc, chính là — giọng nói của Chu Đình Nam.
Đỗ Thanh Vy quay đầu tìm kiếm hướng phát đến giọng nói, cô nhìn thấy một nam một nữ vụt qua, cô vội chạy tới, nhưng họ đã biến mất cô lại nhìn quanh, chợt thấy bóng dáng quen thuộc đang đi về phía quầy tính tiền.
Cô muốn chạy đến để xem đó là ai.
Đột nhiên, một bóng người dừng lại trước mặt cô đó chính là Lưu Hồng Diễm, trên mặt cô ta đang hiện lên một nụ cười khinh bỉ.
“Sao cô Đỗ lại vội vàng như vậy?”
“Tránh ra.” Đỗ Thanh Vy lạnh lùng nói, mắt dõi theo bóng người đã bước ra khỏi quầy tính tiền.
“ Hả, Cô làm gì lại phải tức giận như vậy, ha ha.”
Cô đẩy cô ta ra muốn đuổi theo người đàn ông kia, nhưng hình bóng quen thuộc đã biến mất trước mắt cô.
Cô quay đầu, sải bước về phía Lưu Hồng Diễm, sắc bén hỏi: “Người đàn ông đi cùng cô là ai?”
“Là chồng tôi, sao vậy, có vấn đề gì không?” Cô ta nhìn cô một cách vô tội rồi nói.
“Hắn, hắn là ai?” Tay cô lúc này đã run bần bật, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.
"Sao, đó là chồng tôi, sao cô cứ hỏi anh ấy để làm gì? Cô muốn quyến rũ chồng tôi sao?" Lưu Hồng Diễm đột nhiên hét lên.
Tiếng kêu của cô ta lập tức thu hút sự chú ý của một số người xung quanh, ai nấy đều liếc xéo cô.
Cô chỉ im lặng không biết giải thích thế nào, lúc này Lưu Hồng Diễm cũng õng ẹo đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng cô ta biến mất khỏi tầm nhìn của mình trái tim cô như thắt lại.
Trùng hợp như vậy, thật sự là trùng hợp sao? Chồng của Lưu Hồng Diễm? giọng nói và dáng đi của anh ta trông rất giống Chu Đình Nam? Đó là cô hoa mắt hay thật sự có điều gì không ổn.
Mãi cho đến khi con trai ôm lấy chân cô và gọi “Mẹ ơi” một cách dịu dàng cô mới hoàn hồn.
Lục Duy cảnh giác hỏi: "Chị dâu, xảy ra chuyện gì?"
“Ồ, không.” Cô quay trở lại kệ hàng, lấy những thứ mình muốn mua và bước tới quầy thu ngân.
Ngồi trên xe mà đầu óc rối bời không biết hỏi ai? Chuyện gì đã xảy ra thế? Hỏi trực tiếp Chu Đình Nam? Anh ấy sẽ thừa nhận nó sao? Lần trước không phải nói không phải anh rồi sao?
Buổi trưa cô về nhà chán nản bật máy tính lên không muốn xem phim hay đọc tiểu thuyết nữa cô ấn hẳn vào một diễn đàn lớn: Vô tình thấy bạn gái cũ của chồng cặp kè với một người đàn ông giống chồng tôi, nhưng tôi chỉ nhìn thấy phía sau của người đàn ông đó, bây giờ tôi phải làm gì? Chọn tin chồng hay tin chính mắt mình?
Cô nhấn Enter lúc một giờ, và bài viết đã được gửi đi.
Sau một thời gian bài đăng của cô đã đầy ắp comment.
Một cư dân mạng hỏi: "Bạn chỉ nhìn thấy phía sau thôi à? Bạn có chắc đó là chồng mình không?"
Một cư dân mạng khác bình luận: "Bạn vẫn nên tin tưởng chồng mình.
Bạn chưa chắc đó là chồng mình.
Có thể họ vừa tìm được một người giống chồng bạn để lừa bạn.
Hãy tin tưởng chồng mình".
Một cư dân mạng khác bình luận: "Giống nhau thì có nhiều, huống chi chỉ là nhìn từ phía sau? Đừng gây rắc rối vô ích hãy tin chồng mình".
Nhìn vào từng câu trả lời, trái tim cô lúc này đã bình tĩnh lại một chút.
Có lẽ cô thực sự đã đi vào ngõ cụt.
Cái gọi là mờ mắt nhưng những người ngoài cuộc thì rõ ràng.
Có lẽ thật sáng suốt khi tin Chu Đình Nam, chưa kể đến điều là anh yêu xô rất nhiều, cô không nghĩ rằng anh sẽ làm điều gì có lỗi với mình.
Sau khi tắt máy cô nằm xuống bên cạnh đứa con trai đang say ngủ, ôm lấy cơ thể mềm mại của nó rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ do tâm trạng buông thả nên cô ngủ rất say, mãi đến khi Chu Đình Nam trở lại mới tỉnh lại.
Trong giấc ngủ, ai đó đã hôn lên mắt lên mũi và cuối cùng bịt miệng cô.
Cô hốt hoảng muốn hét lên, nhưng vừa mở miệng ra thì cái lưỡi như một sợi dây đã chen vào.
Mở đôi mắt ngái ngủ ra cô nhìn thấy đôi mắt sáng rực của Chu Đình Nam đang mỉm cười nhìn mình.
“Hừ…” Thân thể còn chưa tỉnh ngủ lập tức bị anh làm cho mềm nhũn, cô lập tức vặn người cố gắng tránh anh.
Anh không buông cô ra cho đến khi cô cảm thấy mình sắp ngạt thở: "Em yêu, em thật đẹp." Bàn tay to lớn của anh đã bắt đầu vén quần áo của cô lên...
Cô đột nhiên nghĩ đến con trai, vội quay đầu nhìn lại, phát hiện con trai không có ở trên giường:“Con trai em đâu?”
"Dưới lầu chơi vợ ơi, anh muốn..."
Cô ngượng ngùng nép vào lòng anh, nhỏ nhẹ nói: “Con trai nhỡ lên thì phải làm sao đây?”.
“Không, nó chơi hăng say lắm không chịu lên đâu.” Anh vội vàng cởi quần áo của cô ra…
Đúng lúc này lại có tiếng gõ cửa "đùng đùng" một tiếng, sau đó là tiếng khóc nỉ non của đứa con trai: "Mẹ, mẹ, cục cưng muốn đi tiểu..."
Hai người trong phòng đồng thời sững sờ, cô bật cười rồi đẩy Chu Đình Nam đang nằm trên người cô vừa nói: “Mau đứng dậy.”