Đỗ Thanh Vy ngồi lên xe phóng nhanh về phía nhà họ Chu với tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Cô không bao giờ nghĩ đến mình lại có khả năng như vậy.
Chiếc xe màu đỏ của cô cứ như một ngọn lửa chạy dài trên đường.
Vì chạy quá tốc độ nên bị xe cảnh sát phía sau đuổi theo.
Đỗ Thanh Vy mặc kệ tiếng còi lúc này cô chỉ có cảm xúc là ấm ức và tức giận.
Khi đến cổng nhà họ Chu cô vứt luôn chiếc xe ở cổng lao vào khu nhà.
Hai cảnh sát giao thông vẫn đuổi theo cô nhưng khi đến cửa thì bị bác bảo vệ chặn lại
Tiếng còi cảnh sát làm mẹ chồng đang chơi với cậu bé Chu Đình Nam trong nhà cũng phải hoảng hốt, bà vội chạy ra và nhìn thấy đôi má sưng húp của cô, trên mặt lúc này đang dàn dụa nước mắt.
“Có chuyện gì vậy?” Bà vội vàng hỏi.
Đỗ Thanh Vy không trả lời bà mà cô đi lên lầu, mở tủ quần áo, lấy vài bộ quần áo và mỹ phẩm hàng ngày của mình nhét vào cùng một vali.
Sau đó cô lại đi đến phòng của Đình Bắc lấy một số quần áo mà cậu bé thường mặc, sau đó cô kéo theo vali và bước nhanh xuống cầu thang.
Chu Đình Bắc đang đứng trong phòng khách, nhìn mẹ mình với vẻ mặt kỳ lạ, Đỗ Thanh Vy bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó: “ Đình Bắc, đi với mẹ đi.” Cô không nhịn được kéo nó đi ra ngoài.
Mẹ chồng đang nói chuyện với hai cảnh sát giao thông trong sân, thấy cô như vậy bà kinh ngạc ngăn cô lại: "Thanh Vy, sao vậy? Con đưa Bắc Bắc đi đâu vậy?"
“Mẹ, con xin lỗi, con muốn ly hôn với anh ta.” Nước mắt không tự chủ được chảy dài trên khuôn mặt sưng tấy của cô, cô lại kéo con trai bước ra ngoài.
Mẹ chồng thấy vậy vội vàng hét lên: “Ngăn con bé lại đừng cho ra ngoài ”.
Hai cảnh sát giao thông miễn cưỡng dừng lại trước mặt cô, lính canh trong sân cũng nhanh chóng chạy đến vây lấy cô.
Lúc này Lục Duy cũng vươn tay ôm lấy cậu bé Chu Đình Bắc "Chị dâu, làm sao vậy? Có chuyện gì cứ nói, chị đừng nóng giận."
“Chị dâu, nhìn Bắc Bắc đang sợ hãi này, chị bình tĩnh trước đã.” Những người ở đây đều cố gắng thuyết phục cô, nhưng họ không thể ngăn cản quyết tâm rời đi của cô
Đức Kiên lúc nãy đang đuổi theo cô lúc này cũng tiến vào trong sân, giật lấy vali từ tay cô: “Chị dâu, chị đừng như vậy, có việc gì thì từ từ nói.”
"Còn gì nữa? Còn muốn gì nữa?" Đỗ Thanh Vy gào lên giật lấy vali từ tay Đức Kiên, "Tránh ra, để tôi đi, tôi không muốn gặp lại anh ta nữa."
"Chị dâu, nghe em nói, Đình Nam không có.
.
.
" Đức Kiên vội vàng giải thích.
Nhưng Đỗ Thanh Vy không muốn nghe cô lấy tay bịt tai rồi hét lớn: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa, tôi không muốn nghe chuyện của anh ta không liên quan gì đến tôi, tôi muốn ly hôn với anh ta!"
"Thanh Vy, con làm sao vậy? Nhìn bộ dạng con lúc này thế nào? Con không sợ bị người ta chê cười sao?" Mẹ chồng nghiêm mặt nói.
"Mẹ ơi, con xin lỗi, con cũng không muốn làm điều này, nhưng con không thể chịu đựng được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, con sẽ phát điên mất."
"Con có gì thì vào nhà nói nói, Đức Kiên Đình Nam đâu bảo nó về ngay cho mẹ?
Vừa bước đi hai bước bà lại quay lại nói với mấy người lính, “ Các cậu giúp tôi giải quyết chuyện này với mấy chú cảnh sát giao thông này đi.
Còn nữa không cho phép ai mở cửa chính, khóa vào đi”
“Vâng!”
Đỗ Thanh Vy biết lúc này mình cũng không thể thoát ra được trong hoàn cảnh này nên đành theo mẹ chồng vào nhà.
"Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Thanh Vy, nói với mẹ đi, sao con có thể làm loạn như vậy? Vợ chồng cãi nhau giận dỗi là chuyện bình thường, thỉnh thoảng lại nói chuyện ly hôn, như vậy sẽ tổn thương tình cảm của nhau.”
“Hu hu…” Cô ngồi ở trên sô pha, nước mắt giàn giụa, không kìm được che mặt khóc thảm thiết.
" Đức Kiên, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đình Nam đâu rồi? Khi nào nó về?"
“Mẹ đừng tức giận, ngồi xuống nói chuyện đi.”Cậu đỡ mẹ chồng ngồi xuống sô pha nhìn Đỗ Thanh Vy có chút ngượng ngùng nói: “ Đình Nam hiện tại không về được, bố của Lưu Hồng Diễm vừa bị đau tim qua đời, mẹ cô ấy cũng ngã bệnh, vì vậy nên Đình Nam… anh ấy....anh ấy” Đức Kiên vừa nói vừa theo dõi biểu cảm khuôn mặt của Đỗ Thanh Vy.
Nghe truyện này Đỗ Thanh Vy cũng ngừng khóc cô hơi sững người.
Mẹ chồng trừng mắt nhìn cô, một lúc sau bà thở dài nặng nề nói: “ Thanh Vy, Lưu Hồng Diễm và Đình Nam đã chia tay lâu rồi, con tin lời mẹ có được không.
Cô không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn mẹ chồng và Đức Kiên sau đó đứng dậy lao lên lầu, nhốt mình trong phòng ngủ đến tối cũng không hề ra ngoài.
Từ lúc xảy ra chuyện Chu Đình Nam cũng không có trở về giải thích hay nói với cô bất kì câu nào mà chỉ đến tối muộn anh mới trở về
Ở một mình trong tâm trạng suy sụp như vậy thường hay khiến cho con người ta suy nghĩ nhiều.
Từ cuộc hôn nhân của hai người đến nay, từ sự tàn nhẫn ban đầu của anh ấy cho đến sự biến đổi của anh ấy, từ sự si mê của anh đến sự lừa dối hiện tại, Đỗ Thanh Vy đột nhiên cảm thấy mình thực sự là cái bóng của Lưu Hồng Diễm.
Làm thế nào tình yêu sâu đậm của anh dành cho Lưu Hồng Diễm có thể đột nhiên chuyển sang cô chứ?
Tại sao đột nhiên anh lại tốt với cô như vậy? Vì sao đột ngột thay đổi tính cách? Anh ấy từng lạnh nhạt với cô, từng lạnh nhạt từng phớt lờ cô.
Thậm chí, lần đó anh uống quá chén anh còn muốn giết cô.
Người ta nói: “ Khi say con người ta mới nói thật”.
Điều đó có nghĩa là anh thực sự ghét cô vì đã chiếm mất vị trí của Lưu Hồng Diễm trong trái tim anh ấy.
Khi còn bé thích cô, yêu cô đều là dối trá, Lưu Hồng Diễm vừa xuất hiện anh liền thay đổi hoàn toàn.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy trong lòng Chu Đình Nam thực ra rất ghét cô, một mặt muốn lợi dụng cô để quên Lưu Hồng Diễm mặt khác lại trách cô chiếm chỗ của người trong lòng anh.
Đỗ Thanh Vy nằm trên giường, đầu óc miên man, mẹ chồng và Bạch Dương đều gõ cửa.
Cô không mở chỉ nói muốn yên tĩnh, bọn họ đều đi xuống.
Giờ phút này trong đầu Đỗ Thanh Vy chỉ có một điều duy nhất: rời xa anh, nhất định phải rời xa anh!