Tiếng xe cứu thương vang lên bên tai cô.
Lăng Ý được đưa đi cấp cứu.
Lê Cảnh Trí ngây người đứng tại chỗ, dường như Lăng Ý chưa ngã xuống trước mặt cô, vẫn đang khỏe mạnh đứng ở đây.
Giá như hai người chưa từng tới đây, vẫn đang sống ở trong Đào Lan Uyển, sống những ngày tháng không có tự do, chẳng có việc gì làm ngoài ăn uống.
Cho dù không có tự do nhưng vẫn tốt hơn là bị thương.
Lăng Ý, vì anh sợ em bị thương nên mới không cho em tự do sao?Dường như cô đã hiểu ra.
Cô lảo đảo chạy đi, thì bị người khác kéo tay lại.
"Em băng bó tay trước đã, sau đó anh đưa em đến bệnh viện.
" Người đó là Giang Tây Long.
Lê Cảnh Trí lấy lại tinh thần, nhận ra toàn bộ cánh tay phải của cô bị cọ vào tường, rách da.
Giang Tây Long ép cô ngồi xuống, gọi nhân viên y tế đến xử lý vết thương cho cô.
Cô ngồi như chết lặng, không kêu đau, khuôn mặt không có biểu cảm gì.
Giang Noãn cũng ngồi bên cạnh, đang được xử lý vết thương, cười chế nhạo: "Đến lúc này rồi mà anh cũng chỉ quan tâm đến cô ấy sao?"Giang Tây Long không quay đầu lại, nhìn nhân viên y tế quấn băng cho Lê Cảnh Trí.
Giang Noãn nghiêng đầu nhìn về phía Giang Tây Long, oán hận: "Tại sao cho dù em có chết anh cũng không thể thích em hơn một chút?"Giang Tây Long mệt mỏi nhìn về phía Giang Noãn, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Giang Noãn không hiểu, anh cũng không muốn nói nữa.
Nếu như Giang Noãn không gây ra chuyện ngày hôm nay, anh chắc sẽ thấy có lỗi suốt phần đời còn lại của mình vì không kết hôn với cô ấy.
Nhưng Giang Noãn thậm chí còn muốn kéo người khác chết cùng.
Hành động xấu xa, độc ác này đã hoàn toàn xóa đi cảm giác tội lỗi trong anh.
"Đến giờ, anh còn không cả muốn nói một câu với em sao?"Giang Noãn không hài lòng về chuyện anh coi thường mình, đẩy nhân viên y tế ra, đưa tay muốn kéo Giang Tây Long, lại bị một cái tát rơi vào mặt.
"Bốp" Một cái tát mạnh đánh lên mặt Giang Noãn.
Lê Cảnh Trí thấy còn chưa đủ, lật tay tát thêm một cái.
Giang Noãn che mặt, không thể tin người dịu dàng yếu đuối như Lê Cảnh Trí lại tát bản thân hai cái.
Cô ấy trợn to hai mắt: "Cậu đánh tôi?"Lê Cảnh Trí dùng hết sức tát thêm một cái nữa.
Giang Noãn muốn đánh trả nhưng bị Giang Tây Long giữ lại, kéo về.
Mắt Lê Cảnh Trí còn chưa kịp khô, giờ lại đầy nước: "Cậu muốn kéo tôi vào chỗ chết, tại sao tôi không thể đánh cậu?"Giang Noãn nghẹn lời.
"Cậu muốn chết, đó là chuyện của cậu, nếu lần sau cậu thực sự muốn chết, xin cậu cắt cổ tay trong bồn tắm, hoặc chạy đến chỗ không người mà nhảy.
Đừng làm hại đến cuộc sống của người khác.
""Lê Cảnh Trí! Tôi biết ngay cậu là đồ giả tạo mà, cậu còn nói muốn tôi sống, vậy những lời này của cậu không phải là muốn giết tôi sao?""Giang Noãn, nếu như Lăng Ý xảy ra chuyện gì, tôi chắc chắn sẽ khiến cậu nợ máu trả bằng máu gấp trăm nghìn lần.
" Lê Cảnh Trí chớp mắt, hai hàng nước mắt chảy xuống, nhưng giọng nói của cô vẫn rất bình tĩnh: "Nếu như anh ấy không sao, chuyện chúng ta cũng chỉ đến đây thôi, đừng để tôi gặp lại cậu, nếu không tôi sẽ không lưu tình đâu.
"Lê Cảnh Trí lau nước mắt, chạy ra ngoài.
Cô muốn ở bên Lăng Ý, cho dù hắn đang cấp cứu, cô cũng phải ở bên ngoài chờ hắn.
.