Khi bị đè trên giường, Cố Minh Mặc có chút hối hận vì đã đồng ý để anh tùy ý chơi đùa, nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của Thịnh Phong, cô lại đè nén sự bất an mơ hồ, hỏi: "Anh sẽ không đánh em chứ?"
Thịnh Phong cười, nụ cười như một lão sắc lang đói khát nhiều ngày, "Không có sở thích đó".
Cố Minh Mặc rất hối hận, cô biết mình không nên đồng ý!
Thịnh Phong đã nhanh chóng lột sạch cô, cũng không làm gì, chỉ dùng ánh mắt chăm chú ngắm nghía cơ thể cô, thỉnh thoảng lại nở nụ cười kỳ quái và dâm đãng.
"Nhìn gì mà nhìn!" Cố Minh Mặc bị anh nhìn đến sợ hãi, dùng tay che ngực, ánh mắt có chút hoảng sợ.
Người đàn ông kéo tay cô che cảnh đẹp ra, ngón tay trèo lên ngực cô, xoay tròn trên núm vú hồng hào, dưới sự vuốt ve của anh, nó dần dần cứng lại, "Núm vú của em vẫn hơi nhỏ, sau khi sinh con chắc sẽ tốt hơn, núm vú to sẽ dâm hơn".
Thịnh Phong rất đê tiện nói ra sở thích tình dục không ai biết của mình.
Cố Minh Mặc nhẹ nhàng vùng vẫy, eo uốn éo, không biết vì xấu hổ hay tức giận, má ửng hồng, "Biến thái!"
Cô dùng cả hai tay đẩy ngực anh muốn đẩy anh ra xa, nhưng người đàn ông cao gần một mét chín như một con gấu đè lên cô, đẩy cũng không đẩy ra được, ngược lại hai người càng dán chặt vào nhau, bị hơi thở của anh bao trùm, Cố Minh Mặc nhanh chóng mềm nhũn, bên dưới cũng có chút trống rỗng.
Thịnh Phong cúi xuống hôn môi cô, anh cố tình thả lỏng sức lực đè lên người phụ nữ, đoạt lấy từng hơi thở trong khoang miệng cô, tiếng hôn chụt chụt truyền ra, Cố Minh Mặc là người đầu tiên cảm thấy khó chịu, quay đầu né tránh lưỡi anh, "Ừm...!nặng...!ưm!"
Chưa kịp quay bao nhiêu thì lại bị người đàn ông đoạt lấy đôi môi, bị anh ngậm trong miệng mút mát, như muốn kéo lưỡi cô ra khỏi cơ thể, anh thậm chí còn bắt chước động tác giao hợp một cách thô bạo liếm sâu vào cổ họng cô, khiến Cố Minh Mặc liên tục nôn khan, không nhịn được nhớ lại cảnh trước đó bị anh cưỡng bức quan hệ bằng miệng.
Cố Minh Mặc dùng lưỡi chống cự đẩy người đàn ông ra, ngược lại bị anh đê tiện nhét nước bọt vào miệng, không nuốt được chảy xuống khóe miệng, lại bị anh đè chặt trên giường, cô cảm thấy sắp ngạt thở, trước mắt tối sầm lại từng cơn.
Thịnh Phong dùng răng cọ xát thô bạo giữa môi và răng cô, ngón tay hướng đến âm vật bên dưới của cô, hôm nay nhất định phải khai phá nơi này thật tốt.
Cố Minh Mặc vừa đấm vừa đánh vào ngực anh, ngón tay run rẩy, sau khi người đàn ông hôn đủ thì cuối cùng cũng phát lòng từ bi buông cô ra, Cố Minh Mặc nằm trên giường thở hổn hển, vẻ mặt ngơ ngác, cô đẩy người đàn ông đang nằm trên ngực mình, vừa làm nũng vừa tỏ vẻ không hài lòng: "Nặng quá!"
Thịnh Phong tự mình mút mát, phát ra tiếng dâm dục chậc chậc, còn không quên bình luận: "Hình như có vị ngọt, có phải sắp ra sữa rồi không?"
"Ra cái đầu chết của anh!" Cố Minh Mặc bị anh làm cho xấu hổ không chịu được, cắn môi dưới quay đầu đi, hai tay không biết để đâu, dù biết anh nói lời vô lại nhưng vẫn không nhịn được tim đập thình thịch, lo lắng không biết mình có thực sự sắp ra sữa không.
Nụ hôn của Thịnh Phong dần dần đi xuống, bụng dưới của Cố Minh Mặc bị hôn đến run rẩy, cảm giác khoái cảm quen thuộc khiến cô vô thức mở chân kẹp chặt lấy vai người đàn ông, phát ra tiếng rên khẽ: "Ưm~ ư..".
Thịnh Phong đã hôn đến gò mu mềm mại, trên đó còn có những sợi lông thưa thớt, Cố Minh Mặc đoán được anh định làm gì, vội vàng nắm lấy tóc anh: "Không! Đừng...!ư!"
Thịnh Phong dễ dàng hất tay cô ra, tiếp tục hôn xuống, đi qua lỗ huyệt đã ướt đẫm nhưng không hôn vào, chỉ mút vào phần thịt non ở mặt trong đùi.
Đùi Cố Minh Mặc run rẩy, nơi người đàn ông chạm vào như thể đang bốc cháy, cô bị ép mở rộng chân, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy giữa hai chân có một cái đầu, "Đừng..".
Thịnh Phong dễ dàng tách hai chân cô ra hơn nữa, ngón tay đâm vào làn da mềm mại trắng nõn của người phụ nữ, trong tiếng rên rỉ kinh ngạc và sung sướng của cô, đôi môi người đàn ông chạm vào cánh hoa của người phụ nữ.
"Đừng!" Nửa thân dưới của Cố Minh Mặc bị cố định chặt, chỉ có thể bất lực vặn vẹo nửa thân trên, cô có thể cảm nhận rõ ràng người đàn ông đang dùng răng cắn cánh hoa của cô kéo căng, lưỡi liếm ở lỗ huyệt, thăm dò đâm vào, "Đừng! Đừng!"
Thịnh Phong chơi đùa với môi âm hộ đủ rồi thì ngậm lấy âm vật mút mạnh, quả nhiên Cố Minh Mặc hét lên, từng đợt nước dâm lớn chảy ra, "Không được! Không được ở đó!"
Thịnh Phong không chỉ muốn mút, còn muốn cắn vào đó dùng răng nghiền ngẫm, râu cọ vào lỗ huyệt, âm vật lại bị người đàn ông ngậm trong miệng cắn, Cố Minh Mặc không nhịn được ngửa người ra sau né tránh, vòng eo thon thả cong thành một cây cầu trên giường, "Đừng...!đừng...!ưm ha..".
Âm vật bị chơi đùa đến hơi sưng đỏ liên tục co giật, Thịnh Phong lại đi mút lỗ nhỏ của cô, mút đến mức phát ra tiếng chậc chậc, "Nước ở chỗ em cũng ngọt".
"Cái gì! Đừng...!ư...!đừng uống...!đừng mà..".
Tiếng rên rỉ của Cố Minh Mặc vừa dâm vừa mềm, vừa như cầu xin, vừa như làm nũng, cô giẫm lên vai người đàn ông muốn đẩy anh ra, "Không được liếm ở đó..".
Thịnh Phong đổi sang ngón tay của mình, lại hôn lên cổ và xương quai xanh của cô, "Nước nhiều thật".
Cố Minh Mặc nghiêng đầu để người đàn ông hôn hít, tiểu huyệt không ngừng co giật, như muốn lấy lòng mà kẹp chặt ngón tay của người đàn ông, "A, a, a~ đừng cắm nhanh như vậy..".
Tiểu huyệt không ngừng tiết ra từng đợt chất lỏng, bị ngón tay điên cuồng ra vào, hai chân cô bất lực cọ xát trên giường, tay vô lực đặt lên vai anh, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở đáng thương, "Thịnh Phong...!vào đi..".
Đây là lần đầu tiên cô chủ động cầu hoan, Thịnh Phong không biết lấy đâu ra ý chí, cứ giả vờ không nghe thấy, lại đè cô xuống, thỉnh thoảng hôn lên má cô, Cố Minh Mặc ôm lấy cổ anh, vẻ mặt đầy khao khát, Thịnh Phong cười gian xảo, xoay người đặt cô lên háng mình, anh tựa vào đầu giường như một ông vua, nói: "Cầu xin anh ăn núm vú hồng của em".