Cố Minh Mặc cắn chặt môi dưới khóc thảm thiết, như thể chịu một nỗi oan ức trời giáng, "Hu hu...!Anh...!đồ khốn nạn...!Cút...!cút đi...!"
Những cú thúc của Thịnh Phong đều mang theo sự tàn bạo như muốn hủy diệt: "Tao sẽ giết chết mày! Để mày quyến rũ tao! Thích dạng chân ra cho con cặc đụ, đồ đĩ nhỏ!"
"Á! Á! Á...!Đừng~" Cùng với một tiếng rên rỉ cực kỳ dâm đãng, Thịnh Phong lại bắn ra một lượng tinh dịch lớn vào trong huyệt của người phụ nữ, ngay khi anh ta nhắm mắt tận hưởng cảm giác như lụa của huyệt nhỏ của người phụ nữ, thì một chiếc gối đập tới.
Cố Minh Mặc bị làm đến nằm bất động trên thảm nhưng vẫn muốn trút giận nên dùng gối đập điên cuồng vào ngực anh ta: "Đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn! Mày chửi ai là đĩ nhỏ!"
Thịnh Phong vốn dĩ có thể cúi đầu cũng có thể ngẩng đầu, dù sao bị gối đập mấy cái cũng không đau, đợi Cố Minh Mặc trút hết cơn giận nằm khóc trên thảm, anh ta lại lật cô lại, ấn cô xuống ghế sofa, từ phía sau nhét dương vật đã cương cứng vào.
Tình dục gần như không ngừng nghỉ trong nhiều ngày như vậy đã khiến Cố Minh Mặc thích nghi với người đàn ông, mặc dù bị căng đến mức mặt mày đầy mồ hôi, nhưng huyệt nhỏ vẫn hưng phấn nuốt vào nhả ra, liên tục rên rỉ.
Cái dương vật màu tím đen vừa thô vừa dữ tợn, đang làm việc trong cái huyệt nhỏ hẹp chặt ẩm ướt, Thịnh Phong từ phía sau nắm lấy bầu ngực của cô, cúi xuống để lại từng dấu vết trên tấm lưng trắng nõn của cô.
Tiếng rên rỉ của Cố Minh Mặc theo những cú thúc ngày càng mạnh mẽ của người đàn ông mà dần trở nên cao vút, trong đầu cô liên tục hiện lên những luồng sáng trắng, muốn bò về phía trước để tránh người đàn ông, nhưng lại bị người đàn ông ấn chặt không thể nhúc nhích.
Thịnh Phong thở hổn hển bên tai cô: "Con đĩ nhỏ, mày muốn chạy đi đâu? Cả đời này mày chỉ có thể giương cái lồn ra cho tao chơi!"
Nói xong, anh ta hung hăng véo một cái vào mông cô: "Nhấc mông lên!"
"Hu hu hu...!Á...!ân a..".
Cố Minh Mặc vừa khóc vừa nhấc cao mông, góc độ tiến vào của người đàn ông thay đổi, chỗ đâm vào sâu hơn một chút, khiến cô sung sướng phun ra một lượng lớn nước dâm, "Á! Á! Chỗ này đừng mà~"
"Con đĩ nhỏ chuyên quyến rũ đàn ông! Đổi ngày khác tao sẽ chơi cả lỗ đít của mày, xem xem lỗ đít của mày có dâm như vậy không!"
"Không được...!ân a ~ Anh dám!" Cố Minh Mặc bị làm đến trước sau đều run rẩy, không nói hết được một câu.
"Mày có phải là đồ đĩ không biết xấu hổ không?!" Thịnh Phong vừa vỗ mông cô vừa thúc mạnh.
"Anh mới là đồ không biết xấu hổ! Hu hu..".
“Nói mau! Mày là đồ đĩ không biết xấu hổ!” Thịnh Phong bóp vú và âm vật của cô, dương vật bị cái huyệt nhỏ nhắn của người phụ nữ quấn chặt, hút vào rất sướng.
“Á~ á~ á~ đừng~ á~” Móng tay sắc nhọn của Cố Minh Mặc để lại những vết xước trên chiếc ghế sofa bọc da thật, sắc mặt ửng hồng ngày càng đậm, vẻ mặt mơ màng tan biến.
“Nói mau!” Thịnh Phong hung hăng thúc vào rút ra, vỗ vào cái mông mềm mại của cô, “Ai là đồ đĩ không biết xấu hổ!”
“Tôi, tôi là… hu hu hu…” Cố Minh Mặc khóc nức nở, cơ thể co giật, chỗ giao hợp phun ra một luồng nước dâm ướt nóng hổi, “Tôi là đồ đĩ không biết xấu hổ…”
Lí trí trong đầu Thịnh Phong đứt phựt, ánh mắt tối sầm lại, cả buổi chiều anh ta gần như làm Cố Minh Mặc đến chết, trước là ấn chặt người phụ nữ xuống ghế sofa làm đến nỗi cô tiểu không tự chủ, sau đó lại đóng đinh cô lên giường làm đến nỗi cô ngất đi rồi tỉnh lại, tỉnh lại rồi lại ngất đi, nệm giường dính đầy nước dâm, tinh dịch và cả nước tiểu.
Trời đã tối, nhưng chiếc giường lớn vẫn không ngừng rung chuyển, Cố Minh Mặc nằm trên giường, nước mắt giàn giụa, cơ thể theo từng nhịp thúc của người đàn ông mà lắc lư lên xuống, ngực không ngừng đung đưa, trên đó chi chít những vết đỏ, đầu ngực sưng to đến mức không giống ai, thậm chí còn bị người đàn ông cắn để lại những vết răng sâu hoắm.
Cô đã sớm mơ hồ không còn biết gì, cơ thể vẫn cố gắng chiều theo người đàn ông, hai chân bị người đàn ông kẹp trên cánh tay, tiếp tục làm cái huyệt đã không thể co lại của cô.
Cố Minh Mặc nắm chặt ga giường, mười ngón tay dùng sức đến trắng bệch, bụng dưới căng tức khó chịu, huyệt điên cuồng run rẩy, nhưng vẫn cố gắng nuốt lấy thứ thô to không ngừng ra vào của người đàn ông.
“Đừng… đừng bắn vào nữa…” Giọng Cố Minh Mặc đã khản đặc, đừng nói đến chửi bới, ngay cả cầu xin cũng có khí vô lực, “Quá căng… không được… bụng căng quá…”
Thịnh Phong nâng cao phần thân dưới của cô, không chỉ muốn bắn vào, mà còn không để tinh dịch bên trong chảy ra, từ trên cao dùng sức làm, hung hăng đâm vào cái huyệt nhỏ nhắn đã nát bét.
Cố Minh Mặc đã không còn khóc được nữa, ngực đau, eo đau, chân cũng đau, còn phần thân dưới… cô đã không còn cảm giác gì ở phần thân dưới nữa rồi, có lẽ đã bị người đàn ông làm hỏng rồi.
Theo nhịp xuất tinh sảng khoái của người đàn ông, Cố Minh Mặc vẫn run rẩy cơ thể, vẫn chưa kịp hoàn hồn sau cơn cực khoái, cô cảm thấy người đàn ông lại đè lên, đang định nhắm mắt tiếp tục đón nhận một đợt làm tình man rợ mới thì đôi môi bị người đàn ông dịu dàng ngậm lấy.
Cố Minh Mặc vô thức há miệng phối hợp, khoang miệng bị lưỡi người đàn ông dịu dàng liếm láp, sau đó ngậm lấy lưỡi cô nhẹ nhàng mút một cái, như thể linh hồn bị hút mất vậy.
Cố Minh Mặc cảm thấy không khí trong khoang ngực ngày càng ít đi, người đàn ông như một ngọn núi đè cô đến nỗi không thở nổi, thậm chí không kịp phản kháng thì đầu óc choáng váng rồi ngất đi.