Đốt xong lò sưởi, hai người lại lau giường, Thịnh Phong lấy từ trong vali ra một chiếc chăn lông vũ mềm mại và bộ bốn món giường, may mà những thứ này đều mềm, nhét một chút là có thể nhét vào.
Tiếp theo lại đi lấy nước cho cô tắm, Cố Minh Mặc ngồi xổm bên bếp ngoài trời cố gắng nhóm lửa, kết quả ngay cả diêm cũng không quẹt được.
Nhà cũ của Thịnh Phong không có phòng tắm, chỉ dựng một cái lán tạm bợ bằng ván gỗ và màng nhựa ở sân sau, thậm chí còn không có vòi sen, chỉ có thể dùng thùng gỗ để dội, hơn nữa còn có trẻ con và đàn ông độc thân rình trộm, anh còn phải canh ở bên ngoài để đề phòng vợ mình bị người ta nhìn trộm.
Cố Minh Mặc tắm xong ra đã lạnh run cầm cập, vội vàng chạy về phòng, phòng đã được sưởi ấm, lắng lại còn có thể nghe thấy tiếng củi cháy lách tách.
Cô tìm một vòng không thấy máy sấy tóc, đành phải dùng khăn khô quấn tóc dựa vào giường chơi điện thoại.
Nơi này thậm chí còn không có tivi, may mà đất nước phát triển nhanh chóng, ngay cả cái rãnh núi này cũng có sóng cho cô chơi điện thoại.
Khoảng hai mươi phút sau, Thịnh Phong lắc lư trở về, dù là một gã đàn ông cứng rắn như anh cũng thấy lạnh, tóc Cố Minh Mặc đã khô được một nửa, cô hào phóng đưa cho anh một chiếc khăn khô khác, nói: "Nhà anh chắc không có máy sấy tóc nhỉ?"
"Không có, mai ra huyện mua." Thịnh Phong đáp.
Cố Minh Mặc ôm anh từ phía sau, nhỏ giọng hỏi: "Hồi nhỏ anh cũng như vậy sao? Bà ấy không bao giờ quan tâm đến anh sao?"
"Cũng tạm." Thịnh Phong tùy tiện lau tóc, quay người lại tỉ mỉ vắt khô tóc cho cô, "Bà ấy rất ghét anh."
Cố Minh Mặc kéo tay anh, chống người dậy hôn lên khóe miệng anh, nhỏ giọng nói: "Em rất thích anh."
Của quý của Thịnh Phong lập tức dựng đứng.
...
Lò sưởi ở phương Bắc rất nóng, cách lớp đệm dày cũng thấy hơi nóng rát da, Cố Minh Mặc nằm sấp trên giường, miệng bịt chặt, mông nhếch cao, bị người đàn ông đâm vào đâm ra, lắc lư trước sau.
"Ư...!ưm...!ư!" Cố Minh Mặc không dám thở mạnh, lỗ nhỏ kẹp rất chặt, nước theo gốc chân chảy xuống, chảy đến khăn cô lót bên dưới, lỡ làm bẩn đệm hay chăn thì không có chỗ ngủ.
Thịnh Phong xoa nắn mông cô đầy đặn, tâm trạng vui vẻ, thân hình được chăm sóc tốt của người phụ nữ rõ ràng không phù hợp với căn nhà đơn sơ, sự tương phản quá rõ ràng khiến anh có cảm giác như mình đang cưỡng bức một tiểu thư lạc vào rừng núi.
"Chảy nhiều nước thế à? Con nhỏ dâm đãng này có sướng không?" Thịnh Phong lật cô lại, nhìn thấy đôi gò bồng căng tròn đỏ ửng của cô, cúi đầu cắn vào, "Ngực nóng quá."
Cố Minh Mặc vẫn bịt miệng, vừa buông ra là không kìm được tiếng rên rỉ, hai chân vô lực mở ra, a...!anh ta mút quá mạnh...
"Cục cưng, em chảy sữa rồi." Giọng nói trầm thấp của Thịnh Phong trong căn phòng nhỏ hẹp vô cùng chói tai, "Có phải bị anh làm cho có thai rồi không?"
Cố Minh Mặc tủi thân trừng mắt nhìn anh, không có thai đâu...!không có sữa...
Nhưng cô không thể phản bác, vì vừa mở miệng là không kìm được tiếng rên rỉ, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm im, thậm chí không dám vùng vẫy.
Lúc này lại tiện cho người đàn ông, Thịnh Phong vừa mút vừa liếm ngực cô, thỉnh thoảng cắn mạnh sẽ bị người phụ nữ khóc lóc đá một cái, rồi lại tiếp tục chơi.
"Anh, ưm..." Cố Minh Mặc bịt miệng, nhỏ giọng rên rỉ, "Đừng..."
Thịnh Phong đè lên người cô, bàn tay to dày bóp nắn núm vú của cô, càng bóp càng to, càng sưng.
Cố Minh Mặc toàn thân vô lực, lỗ nhỏ ướt đẫm, ngón chân căng cứng thoải mái, tiếng ra vào ngày càng dồn dập, núm vú bị mút ra mấy vết đỏ, "Không...!anh nhanh xuất đi..."
Cố Minh Mặc không thể không cầu xin anh, nếu tiếp tục nữa cô sẽ không kìm được tiếng kêu của mình.
Thịnh Phong quyết tâm muốn chơi đùa cô, ngón tay ấn vào âm vật, của quý lập tức bị lỗ nhỏ của người phụ nữ kẹp chặt.
"Ư——! Ưm~" Cố Minh Mặc kêu lên dâm đãng, dùng tay đẩy cánh tay anh, "Cầu xin anh~ đừng~ a!"
Cô dứt khoát dùng gối che mặt, che hết mọi tiếng kêu, "Về, về nhà sẽ cho anh...!chơi..."
Mắt Thịnh Phong sáng lên, rút tay về, tách hai chân cô ra, dùng sức đâm vào, "Về nhà anh muốn chơi thế nào cũng được."
Không phải thương lượng, mà là giọng điệu chắc chắn.
"Ư! Ư..." Cố Minh Mặc kìm nén tiếng kêu, dùng tay ra hiệu ok để đồng ý, chỉ cần không để cô kêu lên bên cạnh bố mẹ Thịnh Phong, anh muốn thế nào cũng được.
Thịnh Phong nở nụ cười biến thái, hai tay chống hai bên người cô, dùng sức đâm vào, cho đến khi ngực cô đau nhói mới chống đến nơi sâu nhất bắn ra.
Cố Minh Mặc thở hổn hển, tiểu huyệt như còn lưu lại cảm giác đàn ông ra vào, cô thở dài, vệ sinh sạch sẽ, mở cửa sổ hở một khe nhỏ để thoáng khí.
Thịnh Phong từ phía sau ôm lấy cô, khẽ thì thầm bên tai: "Anh cũng rất thích em, ngay từ lần đầu gặp mặt đã thích rồi."