"Không phải anh đã đồng ý buông tha cho tôi rồi sao? Giờ mắt tôi đã mù rồi, anh còn muốn gì nữa đây chứ?!!" Kiều Di không chịu được gào lên, cô bộc phát hết nỗi ấm ức của mình bấy lâu nay.
Rõ ràng hắn đã đồng ý với điều kiện mà cô đưa ra.
Tại sao? Tại sao chứ?!
Cô đã mất đi ánh sáng mà vẫn bị như thế này.
Sao cô lại phải chịu đựng cuộc sống chui sống nhủi này chứ?!
Sao cô lại phải chịu sự hành hạ này cơ chứ?!
"..." Thẩm Dịch Quân im lặng, nhìn người phụ nữ dưới thân đang bật khóc đến tuyệt vọng, tự nhiên trong lòng hắn dâng lên một cỗ chua xót lạ thường.
Hô hấp hơi không ổn định.
Hắn...bị làm sao vậy?
Chua xót sao?
Không thể nào!
Hắn hơi hốt hoảng từ trên người cô leo xuống giường, lùi lại mấy bước, còn Kiều Di thì chống tay cố gắng lết người vào một góc.
Chiếc váy ngủ cô mặc đã trượt xuống đến tận eo, lộ ra đôi gò bông trắng mềm.
Kiều Di kéo lấy cái chăn che chắn thân mình, gương mặt tèm lem đầy nước mắt, tóc tai bù xù như tổ quạ, tâm thái tràn đầy cảnh giác nắm chặt lấy tấm chăn mỏng.
Tình trạng thảm hại của cô làm cho hắn không tiến lại gần nữa.
Đầu óc loạn thành một đoàn, hắn ảo não quay người đi ra khỏi phòng.
Đi dọc hành lang tăm tối, ánh sáng đèn lập lòe tạo nên khung cảnh kì dị, bên ngoài cửa sổ lại còn có những tán lá cây đang đung đưa theo gió.
"Cậu chủ."
Tiếng của một người đàn ông trung niên vang lên đánh thức hắn, Thẩm Dịch Quân thoát khỏi suy nghĩ của mình, hắn nhíu mày hỏi: "Có chuyện?"
Ông quản gia nhận được ánh mắt khó chịu của hắn, mặt lạnh tanh không cảm xúc nhắc nhở: "Ngài làm gì thì phải có chừng mực, đừng gây họa cho Thẩm gia."
Thẩm Dịch Quân trong lòng một mảng khó chịu, hắn cười lạnh, tay trái nới lỏng cà vạt: "Ông hơi quá phận rồi đấy, đừng tưởng là trước kia ông là cánh tay phải của ông nội thì thích làm gì thì làm, bây giờ tôi là người điều hành Thẩm gia, là một tay tôi đưa nó phát triển ngày một lớn mạnh, và tôi sẽ chẳng thèm kiêng nể ông như trước kia đâu!"
Ông ta là cánh tay phải đắc lực của ông nội Thẩm khi còn sống, do sự việc mấy năm trước quản gia Trương chết nên Thẩm Dịch Quân đành phải nhờ ông ta đến đây quản lí căn biệt thự này một khoảng thời gian.
Chỉ là cái tính thích quản chuyện của hắn khiến cho Thẩm Dịch Quân khó chịu vô cùng.
Nhưng ông ta là người của ông nội Thẩm, tuy ông nội Thẩm đã chết nhưng mấy lão già trong Thẩm gia vẫn rất kính nể ông quản gia này.
Vì thứ nhất là ông ta là cánh tay phải đắc lực của ông nội, từ khi vào Thẩm gia luôn tận tụy cống hiến không ngừng nghỉ.
Thứ hai ông ta là người dạy dỗ người thừa kế của Thẩm gia - Thẩm Dịch Quân.
Chính tay ông ta đã thành công dạy dỗ Thẩm Dịch Quân trở thành một người thừa kế hoàn hảo trong mắt mấy lão già kia.
"..." Quản gia rũ mắt không nói gì thêm.
Đối với người thầy dạy dỗ mình từ thuở nhỏ, Thẩm Dịch Quân không thèm kiêng nể, tôn trọng gì, thậm chí có phần không kiên nhẫn khi đối diện với ông ta. Truyện Hài Hước
Hắn tức giận đùng đùng bỏ đi.
Ông quản gia vẫn đứng im đó, liếc mắt nhìn về cánh cửa phòng ngủ mà Thẩm Dịch Quân vừa đi ra, thầm lo lắng trong lòng.
Ông cảm thấy vô cùng bất an về người phụ nữ đang ở trong phòng kia.
Có thể, tương lai sau này cô ta sẽ trở thành một điểm yếu chí mạng của Thẩm Dịch Quân.
Ông ta có cảm giác như vậy...
Nhưng giờ Thẩm Dịch Quân đã nắm quyền hoàn toàn, gia chủ đời trước là ông nội của hắn đã chết, ông ta không thể làm gì được, ông ta không còn quyền hành gì ở đây nữa rồi...
Nhớ lại những hình ảnh từ nhỏ đến khi trưởng thành của Thẩm Dịch Quân, ông nuối tiếc thở dài.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Thoắt cái, ông ta đã già rồi...
Đã đến lúc ông nên đi gặp lão gia dưới đó để đánh cờ với nhau như đã hứa.
***
Sáng hôm sau.
"Lão đại."
"Có chuyện gì?" Quầng thâm dưới mắt thể hiện trạng thái mệt mỏi của hắn, Thẩm Dịch Quân bỏ mắt kính ra, day day thái dương.
"Quản gia Hoằng đã chết rồi."
Tay hắn cứng đờ rồi lại tiếp tục động tác của mình.
"Tại sao chết?"
"Tự tử. Sáng sớm nay người hầu có đến gõ cửa phòng của ông ấy nhưng không được đáp lại như mọi hôm, cho nên tự ý mở cửa phòng thì phát hiện ông Hoằng đã uống thuốc độc tự tử." Giọng nói của Lục Cảnh không có một chút cảm xúc gì.
"...Kiều Di thế nào?"
"Phu nhân vẫn đang ngủ, bác sĩ đã tới và tiêm cho cô ấy một liều an thần như lão đại căn dặn."
"...Tìm một người quản gia mới đi, phải tìm người nhát gan một chút, nhưng bắt buộc phải trung thành, hoặc chọn một người trong số mấy tên mới bồi dưỡng ra ấy."
"Vâng."
"Lui ra đi."
Lục Cảnh cúi đầu, tuy trong lòng buồn bã, nhưng ngoài mặt vẫn không cảm xúc.
Cậu không biết nếu cầu xin cho Tiêu Hằng thì liệu kết cục của cậu ta có thay đổi được hay không.
Nhưng cách xưng hô mà lão đại bắt cậu gọi Bạch Kiều Di là phu nhân đã chứng minh tất cả.
Kết cục của Mục Tiêu Hằng chỉ có chết!
Không thể thay đổi được!
***Góc tác giả:
Mấy hôm nay lạnh nên lười quá, để ngày mai hoặc ngày kia mình ra bão chương tặng cho mọi người coi như để đền bù khoảng thời gian lười biếng này.
Cho nên, đừng giục nữa.
Mọi người càng giục thì mình càng không muốn ra đâu.
Tại mình thích đi trái với ước muốn của người khác á.1