Thẩm Dịch Quân đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô, trong lúc ấy hắn không hề nói một chút gì cả, Kiều Di hơi sốt ruột nắm lấy bàn tay hắn:
“Anh…đừng giận có được không?”
“Anh không giận.” Mặt hắn vẫn không chút biểu cảm gì.
“Em chỉ hơi tò mò về mắt em, em không biết tại sao lại bị như vậy…x-xin lỗi, anh đừng như vậy…” Giọng cô nghèn nghẹn, nói xong, Kiều Di không nhịn được mà rơi nước mắt tủi thân.
Không biết tại sao cô lại không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh.
Nguyên nhân là gì cơ chứ?
Bóng tối vô tận, từng bước đi cô đều phải cẩn thận từng li từng tí, đến cả gương mặt của mình cô cũng không biết, chỉ có thể dùng tay sờ lên rồi trong đầu tự phác thảo ra mà thôi.
Nếu cứ như vậy mà sống đến hết đời chắc cô sẽ không chịu nổi mất…
Nhận thấy cảm xúc của Kiều Di bắt đầu không ổn định, tuy trong nổi lên hàng tá cảm giác tội lỗi nhưng Thẩm Dịch Quân vẫn nhẹ giọng an ủi cô: “Anh không giận thật mà, anh sẽ lấy lại ánh sáng cho đôi mắt em, cho nên đừng khóc nữa.”
“Thật sao?” Cô vui mừng khôn xiết: “Mắt em có thể nhìn lại được ư?”
“Ừm, anh đang tìm người hiến giác mạc.” Vuốt ve gương mặt đang vui mừng của cô, ánh mắt Thẩm Dịch Quân dần trở nên tối tăm.
“Cảm ơn anh, yêu anh nhất.” Kiều Di nhào vào ngực hắn, khuôn mắt dụi dụi vào lớp áo sơ mi, tay cô ôm chặt lấy eo hắn, không ngại nói ra những lời sến sẩm.
Thẩm Dịch Quân nhếch miệng cười, hắn ôm chặt người phụ nữ mảnh mai trong lòng, ánh mắt hắn trở nên vô cùng đáng sợ.
Cần gì phải kiếm ở đâu xa, đã có sẵn một người ở gần đây rồi…
***
Sau khi dỗ cho Kiều Di ngủ say, Thẩm Dịch Quân nhẹ nhàng nhấc tay cô ra khỏi người mình mà ngồi dậy, cố gắng làm động tác nhẹ nhất có thể để không đánh thức cô.
Thẩm Dịch Quân mở cửa phòng đi ra ngoài.
Hắn đi vào thang máy ở cuối hành lang tầng 2, bấm vào số 0 rồi đứng đợi.
Ting.
Thang máy mở cửa, Thẩm Dịch Quân đi từng bước, vào ban đêm, tiếng bước chân trở nên rõ ràng vang vọng.
“Lão đại!” Đi đến trước một căn phòng, hai vệ sĩ đang đứng canh cửa cung kính cúi người chào hắn.
Thẩm Dịch Quân không mặn không nhạt hỏi: “Cô ta sao rồi?”
Một vệ sĩ giúp anh châm thuốc, nghiêm túc trả lời: “Mấy ngày đầu thì có la hét đập phá, nhưng mấy ngày hôm nay hết rồi ạ.”
“Được rồi, mở cửa.”
Cánh cửa mở ra, một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào khoang mũi hắn, Thẩm Dịch Quân nhăn mày ghét bỏ đi vào.
Trong căn phòng tối tăm, chỉ có ánh trăng hắt vào từ cửa sổ, nội thất cũ nát, chiếc song sát chắn ngang giữa phòng.
Cả căn phòng giống như một nhà tù.
Người phụ nữ cả người tàn tạ bẩn thỉu, không còn vẻ xinh đẹp phóng khoáng như lúc trước, mái tóc ngắn ngang vai giờ đây đã bị cắt cho nham nhở. Hãy 𝒕ì𝗆 đọc 𝒕𝙧ang chính ở ( T𝙧U𝗆T𝙧uyện.Vn )
Gương mặt tiều tụy hốc hác, quầng thâm mắt hiện rõ, cả người do lâu ngày không tắm nên có bốc lên một mùi khó ngửi.
Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, Diệp Phi Phi ngẩng đầu, bắt được ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông, cô ta hoảng loạn lết người bám vào song sát, điên cuồng cầu xin: “Dịch Quân, em sai rồi, em sai rồi, anh tha cho em đi…huhu…em biết sai rồi, em sẽ không bao giờ đến làm phiền Kiều Di nữa đâu.”
Bàn tay bẩn thỉu với tay ra muốn bắt lấy ống quần hắn, móng tay đã bị người ta lấy kìm rút, vết thương bị nhiễm trùng lở loét đến đáng sợ, máu thịt lẫn lộn trông thật dọa người.
Thẩm Dịch Quân chán ghét lui lại, quét mắt nhìn tình trạng của Diệp Phi Phi, không có một chút tội lỗi nói: “Muốn tôi tha cho cô, được thôi.”
Diệp Phi Phi vui mừng, nhưng chưa mừng được 3 giây, sắc mặt cô ta tái nhợt hắn đi khi nghe được câu nói tiếp theo của hắn.
“Trả lại giác mạc cho Kiều Di, tôi sẽ tha cho cô.”
Tâm Phi Phi lạnh lẽo, cô ta không tin người đàn ông 3 năm trước và người đàn ông hiện giờ đang đứng trước mặt cô ta là cùng một người.
Người đàn ông 3 năm trước nắm lấy bàn tay của cô ta, nhẹ nhàng an ủi: “Anh sẽ bắt Bạch Kiều Di trả lại ánh sáng cho đôi mắt của em, con thì vẫn còn có thể có, đừng buồn, anh sẽ bắt cô ta phải trả giá đắt.”
Khác nhau một trời một vực.
Chỉ có ba năm thôi mà…
Diệp Phi Phi rơi nước mắt tuyệt vọng, cô ta biết, kể cả có không đồng ý thì cũng bị bắt ép phẫu thuật.
Tuyệt vọng hóa phẫn nộ.
Diệp Phi Phi nghiến răng ôm bụng mình mà gào lên: “Anh biết rằng tôi đang mang thai, đúng chứ? Là con của anh mà! Nếu làm phẫu thuật thì đứa con này ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, anh không thể đối xử với mẹ con tôi như vậy! Cả Diệp gia mà biết chuyện thì sẽ không tha cho anh đâu!”
Thẩm Dịch Quân bật cười chế giễu, cả gương mặt hắn chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt thì bị ánh trăng hắt lên thì sáng trưng: “Diệp gia? Ba mẹ cô làm gì quan tâm đến sự sống chết của cô đâu, kể cả quan tâm thì sao? Diệp gia sẽ không bao giờ thắng nổi Thẩm gia tôi được!”
“Ngoan ngoãn chờ ngày phẫu thuật đi, tôi đến đây chỉ là để thông báo cho cô, đồ cô giữ 3 năm, đã đến lúc nên trả lại rồi.”
Mặc kệ tiếng kêu gào tuyệt vọng, tiếng điên cuồng chửi rủa của Diệp Phi Phi, ánh mắt Thẩm Dịch Quân lạnh lẽo quay lưng đi ra ngoài.
“Anh không thể làm như vậy với tôi!”
“Thẩm Dịch Quân, anh là thằng khốn nhẫn tâm, anh muốn giết chết cả đứa con của mình sao?!”
“Anh không thể làm vậy!”
“Tôi cầu xin anh, đứa bé không thể chết…”
“Không phải anh đã bảo con cũng có thể có tiếp sao? Tôi đã mang thai thành công rồi…”
Tiếng khóc ai oán tuyệt vọng vang khắp hành lang, những phạm nhân tội phản bội Thẩm gia trong những căn phòng khác cũng vừa thương tiếc vừa sợ hãi.
Chỉ sợ những ngày tiếp theo họ lần lượt cũng chết.