Tình Yêu Và Tội Ác

Mấy ngày hôm sau đó, Thẩm Dịch Quân luôn luôn túc trực bên cạnh giường bệnh của Kiều Di, như là đang sợ cô bỏ trốn vậy.

Nực cười.

Cô còn chỗ nào để trốn nữa cơ chứ?

“Đi ra! Đừng có chạm vào tôi!” Kiều Di khó chịu vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay chai sạn của Thẩm Dịch Quân, bọt nước bắn tung tóe vì hành động của cô.

Thẩm Dịch Quân hít sâu một hơi, tuy nhìn da thịt trắng mịn của người phụ nữ trong bồn tắm kia khiến hắn nổi lên phản ứng, nhưng thấy Kiều Di rất khó chịu khi bị hắn chạm vào, Thẩm Dịch Quân đành nhẫn nhịn.

“Mắt em vẫn đang quấn băng, anh giúp em tắm.” Nước bắn lên hết áo sơ mi hắn đang mặc, cơ bụng săn chắc cùng những vết sẹo dữ tợn như ẩn như hiện qua lớp áo mỏng.

“Gọi hộ tôi một nữ hộ tá vào đây giúp tôi là được.” Cảm nhận được ánh mắt đầy dục vọng của Thẩm Dịch Quân nhìn mình chằm chằm, Kiều Di cảnh giác ôm chặt người mình lại.

“…”

“Nhanh đi.” Cô nghiến răng.

“Không cần gọi, anh giúp em.” Thẩm Dịch Quân tiến lên vài bước.


“Tôi không thích…”

“Nếu em để người nào khác ngoài anh động vào người em dù chỉ là một ngón tay, đồng giới hay khác giới, tôi đều sẽ chặt cả hai cánh tay, móc mắt của người đó ra!” Thẩm Dịch Quân không kiên nhẫn nổi nữa, hắn lên tiếng đe dọa Kiều Di, quả nhiên, lời nói ác độc này của hắn có tác dụng với cô.

Kiều Di cắn chặt môi mình, cả người run lên vì phẫn uất.

Từ từ thả lỏng người ra, Thẩm Dịch Quân biết cô đã bắt đầu thỏa hiệp, hắn đi đến giúp cô tắm rửa.

Sau nửa tiếng tắm rửa lẫn gội đầu, Kiều Di mặc kệ mái tóc đang ướt sũng của mình, mặt cô lạnh tanh nằm bẹp xuống giường.

Nhưng nhanh chóng bị Thẩm Dịch Quân kéo người dậy.

“Không thể để tóc ướt như vậy mà đi ngủ được, để anh sấy tóc cho em đã.” Thẩm Dịch Quân bật công tắc của mấy sấy tóc lên, hơi vụng về sấy tóc cho cô.

Kiều Di không phản kháng, mà cô khinh thường bảo hắn: “Giờ tôi đã nhớ lại rồi, anh đừng đóng giả thành ‘anh ấy’ nữa, đừng làm bẩn người tôi yêu thêm nữa.”

Lời nói tàn nhẫn của Kiều Di vang vọng trong đầu hắn, Thẩm Dịch Quân cầm chặt máy sấy, gương mặt góc cạnh giờ đã lộ ra một chút trắng bệch lạ thường.


Thẩm Dịch Quân sấy đến khi tóc Kiều Di khô thì tắt máy, hắn để máy ở một góc bàn cạnh giường bệnh.

Thẩm Dịch Quân ngồi xuống bên cạnh Kiều Di, nắm chặt lấy tay cô, không cho Kiều Di có cơ hội thoát ra.

“Chúng ta bắt đầu lại đi, anh xin em…” Thẩm Dịch Quân hèn mọn cầu xin một chút sự tha thứ của cô: “Em coi anh là Mục Tiêu Hằng cũng được, đừng đối xử với anh như vậy nữa được không? Anh xin em mà, tha thứ cho anh đi.”

Nhưng rất tiếc, Kiều Di là người thù dai.

Mà kể cả cô không thù dai, thì Thẩm Dịch Quân cũng sẽ không có cửa để cầu xin sự tha thứ từ cô.

Bởi vì, việc này còn liên quan đến cả mấy mạng người nữa.

Đều là những người rất quan trọng của Kiều Di nữa chứ.

Đáp lại sự cầu khẩn của Thẩm Dịch Quân, Kiều Di không thay đổi sắc mặt, cũng không rút tay ra, cô chỉ nói ba chữ…

Nhưng ba chữ này cũng đủ khiến Thẩm Dịch Quân đau lòng, khó chịu mấy ngày liền.

“Anh không xứng!”

Một chút ý cười còn sót lại trên gương mặt của Thẩm Dịch Quân cũng đã biến mất, hắn mím đôi môi đã tái nhợt, nhưng vẫn không buông tay Kiều Di ra.

Kiều Di khi thấy không gian yên ắng không còn giọng nói kia nữa, Kiều Di vẫn cố dứt tay mình để có thể nằm xuống giường.

“Em đã bao giờ từng rung động vì tôi chưa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận