“Chết tiệt.”
“Lũ vô dụng! Một lũ vô dụng!”
“Tao nuôi những thằng vô dụng như chúng mày để làm cái gì?”
“Con mẹ nó!”
Thẩm Dịch Quân nổi điên đập phá đồ đạc trong thư phòng, một số đồ còn vung lên mặt lên đầu của đàn em đang đứng cách đó không xa.
Tuy máu đã chảy ròng ròng trên gương mặt, song họ vẫn giữ nguyên một thế đứng, không dám thay đổi.
Lục Cảnh cũng bị dính chưởng một phát ngay giữa trán, máu chảy thấm vào mắt khiến người ta nhìn vào cảm thấy hãi hùng.
Lý do Thẩm Dịch Quân tức giận đến vậy là vì tất cả lô hàng ma túy và người đều bị cảnh sát ở Lào phát hiện ra hết.
Toàn bộ tất cả.
Tổn thất lên đến tận vài chục tỉ.
Đó là một phần.
Còn phần khác là do đám lão cáo già trong gia tộc biết tin, họ kéo nhau gọi điện trách mắng hắn, khiến cho Thẩm Dịch Quân đã điên càng điên hơn.
“Chó chết! Chó chết!” Trạng thái tinh thần của Thẩm Dịch Quân trở nên không ổn định, hắn ngồi xuống ghế, mái tóc vẫn còn đang ướt sũng, tự lẩm bẩm một mình.
Lục Cảnh ra hiệu đàn em ra ngoài, nhưng khi họ vừa mới mở cửa thì thấy Kiều Di đang đứng bên ngoài, mặt đầy khó hiểu nhìn họ: “Có chuyện gì vậy? Làm gì mà tạo ra tiếng ồn kinh thế?”
Như nhìn thấy được vị cứu tinh, Lục Cảnh đẩy đám đàn em ra ngoài, thấy Kiều Di dùng ánh mắt kinh dị nhìn cậu, Lục Cảnh ngượng ngùng lấy tay bưng kín vết thương trên trán, ngượng ngùng nói: “Chị dâu, chị có thể vào xem lão đại giúp em được không?”
Từ lúc Thẩm Dịch Quân xác định rằng người hắn yêu là Kiều Di, Lục Cảnh cũng nhận ra điều đó, cậu luôn gọi cô là chị dâu.
Khi có lại trí nhớ, Kiều Di rất muốn sửa cách xưng hô này, bởi vì Lục Cảnh lớn hơn cô những 5 tuổi.
Nhưng cậu vẫn không thay đổi, vẫn kiên trì gọi cô là chị dâu, cho nên Kiều Di nghe mãi cũng thành quen, không đòi sửa nữa.
“Được rồi, anh và mọi người đi băng bó vết thương đi, nhìn kinh dị quá.” Kiều Di liếc hết đám người, phát hiện mọi người ở đây đều có một vài vết thương đang chảy máu ròng ròng.
Thế mà họ cũng không có biểu cảm đau đớn gì, vẫn trưng ra bộ mặt lạnh tanh đó, Kiều Di cạn lời, đi qua Lục Cảnh vào thư phòng.
Liếc mắt qua đã thấy hiện trường ‘vụ án mạng’ bị đập phá, tất cả bình hoa, tranh ảnh, tranh vẽ treo trên tường đều bị Thẩm Dịch Quân đập nát, mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy trên sàn.
May là hôm nay cô hơi sốt, cho nên có đi dép, nếu không đã bị những mảnh vỡ này cứa đứt chân rồi.
Kiều Di nhanh chóng đóng cửa lại, đi chầm chậm về phía bàn làm việc của Thẩm Dịch Quân.
Nơi đó, không hề lộn xộn, chắc là do Thẩm Dịch Quân đã tránh nơi ấy để đập.
Nhìn Thẩm Dịch Quân đang ngồi trên ghế, ngón tay kẹp điếu thuốc đã cháy gần đến nửa, bên miệng vẫn nhả từng ngụm khói.
Đã lâu lắm rồi cô mới thấy Thẩm Dịch Quân hút thuốc, chắc tâm trạng của hắn đang rất tệ.
Thẩm Dịch Quân đoán tiếng bước chân, dù biết người vào là Kiều Di, song hắn vẫn nhắm chặt đôi mắt mình lại.
“Đã có chuyện gì xảy ra?” Kiều Di đứng cạnh hắn, ánh mắt dò xét nhìn xung quanh.
Ngửi thấy mùi hương hoa oải hương quyến rũ đang lởn vởn xung quanh mình,Thẩm Dịch Quân không chịu được kéo cô sát lại gần mình, mặt hắn úp vào bụng cô, chất vải lanh mềm mại của váy ngủ khiến hắn vô cùng dễ chịu.
“Làm gì vậy?!”
“Cho anh ôm một lát, chỉ một lát thôi.”
“…”
Kiều Di đứng im, cô do dự một lúc rồi đặt tay lên tấm lưng to lớn của Thẩm Dịch Quân, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đôi mắt Kiều Di hơi cay, cô ngẩng đầu lên, chớp mắt liên tục.
Đứng được một lúc lâu, Kiều Di bắt đầu cảm thấy mỏi chân, cảm thấy được nhịp thở đều đều của Thẩm Dịch Quân, cô lay nhẹ người hắn: “Này, này.”
Thẩm Dịch Quân ngẩng mặt lên, dáng vẻ buồn ngủ đầy lười biếng của hắn khiến Kiều Di phải lau mắt mà nhìn.
Giờ Thẩm Dịch Quân hệt như một đứa trẻ to xác với tâm hồn mỏng manh yếu đuối. Thử 𝘵hách 𝘵ìm 𝘵𝐫a𝗇g gốc, géc gô ( T𝖱Ù𝗠T𝖱𝐔𝐘 Ệ𝐍﹒V𝐍 )
Phi phi, cô đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?
“Về phòng rồi hẵng ngủ, anh định cứ thể này mà ngủ hả?”
“Ừm.” Thẩm Dịch Quân đứng dậy, mái tóc ướt sũng nhỏ giọt lên bộ đồ ngủ màu đen.
Hai người dắt tay nhau đi về phòng ngủ.
Cả đêm hôm đó, Thẩm Dịch Quân chỉ đơn thuần là ôm cô ngủ, không hề có hành động gì khác.
***Góc tác giả:
Mình biết có một vài bạn, à không, có rất nhiều bạn muốn một cái kết HE.
Nhưng các bạn phải nhìn vào những việc mà nam chính gây ra cho nữ chính.
Ai lại đi HE với kẻ giết chết ba mẹ mình, người mình yêu và bạn thân mình cơ chứ?
Có phải mất não đâu.
Từ đầu đọc truyện,thân phận của Thẩm Dịch Quân đã thể hiện việc hắn và Kiều Di không thể ở bên nhau.
Vì hai người là người của hai thế giới khác nhau.
Chính Thẩm Dịch Quân vì dục vọng bẩn thỉu của mình mà đã nhẫn tâm vấy bẩn con gái nhà người ta.
Chính ra Kiều Di sẽ có một cuộc đời hạnh phúc, yên bình, nhưng chính vì Thẩm Dịch Quân mà cuộc sống tươi đẹp của cô đã bị phá hủy hoàn toàn.
Kể cả Thẩm Dịch Quân không giết người thân của Kiều Di đi, nhưng hai bàn tay hắn đã dính đầy máu người khác rồi, sớm hay muộn quả báo cũng tới.
Một kẻ ác như hắn, một kẻ biến thái như hắn đã giết chết bao nhiêu người: buôn người (về mảng gái mại *** và mảng nội tạng người), buôn ma túy.
Thẩm Dịch Quân không thể HE với Bạch Kiều Di.
Chỉ có SE mới xứng đáng với tội ác mà hắn gây ra.
Mình đoán là sau khi biết kết truyện là SE, sẽ có nhiều bạn bỏ không đọc nữa.
Mình hiểu, có người chỉ thích kết HE thôi.
Đúng là thể loại của mình như những bộ truyện khác đấy.
Nam chính là mafia, lạnh lùng, tàn nhẫn, tay dính đầy máu đấy.
Nhưng mà mọi người ơi, tay dính máu thì làm sao có thể rửa sạch, kể cả có rửa sạch, trên người Thẩm Dịch Quân vẫn nhiễm mùi máu tanh mà thôi.
Không tẩy nổi đâu.