Trăng đêm nay rất sáng.
Cả thành phố được thắp đèn sáng trưng, đèn xe và đèn đường đan xen vào nhau, còn có những biển hiệu với ánh đèn neon biến đổi không ngừng.
Tạo thành một cảnh đêm lộng lẫy với muôn màu muôn vẻ tại thành phố Lâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đẩy cửa kính của nhà hàng ra, hơi nóng đập vào mặt.
Cuối tháng tám, thành phố Lâm vẫn còn nóng nực vô cùng, đến buổi tối mới có thêm chút mát mẻ, gió đêm thổi từng cơn.
Cuối cùng, Lê Nguyệt Hằng chỉ ăn qua loa một ít, dù sao thì cô cũng đã dùng bữa trước khi ra khỏi nhà, vậy nên bây giờ không thấy đói bụng.
“Thật sự, tớ cảm thấy hai người họ chắc chắn đang có gì đó mờ ám.” Trên đường quay về, Lê Nguyệt Hằng vẫn còn cố chấp với chuyện này.
“...”
“Khi nãy bọn họ cứ liếc mắt đưa tình với nhau! Cái tên ngồi cùng bàn với Vy Vy còn cắn một miếng kem mà cậu ấy đã ăn rồi!”
Tịch Tinh không hề để ý đến những người không liên quan đến mình, cho dù mối quan hệ giữa bọn họ là gì thì cũng không liên quan gì đến anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe đến đây, vẻ mặt của anh chỉ thoáng biến đổi một chút: “Tớ cũng đã ăn đồ mà cậu ăn được một nửa rồi.”
Không chỉ là kem, còn có đủ loại xiên đậu phụ thối chiên lên.
Cũng giống như lần trước.
Còn có chai nước suối nữa.
“Đương nhiên là…” Lê Nguyệt Hằng đã nhớ lại những chuyện này, cuối cùng cái miệng nhỏ nhắn lải nhải suốt dọc đường cũng ngậm lại, rơi vào sự im lặng khó xử.
Dựa theo tiêu chuẩn của cô, nếu như vậy đã được coi là mập mờ thì… Giữa cô và Tịch Tinh đã mập mờ không biết bao nhiêu lần rồi.
“Nhưng hai chuyện này không giống nhau.” Lê Nguyệt Hằng cãi lại, như đang cố gắng thuyết phục chính mình: “Bọn họ chỉ là bạn học, chưa quen biết được bao lâu, sao có thể so sánh với quan hệ giữa chúng ta được chứ?”
Bóng đêm mờ ảo, chàng trai đứng gần ngọn đèn đường, ánh đèn phác họa nên từng đường nét trên thân hình của anh, dong dỏng nhưng cao ngất.
Ánh sáng màu da cam phản chiếu trong ánh mắt, anh mở miệng, giọng nói trầm thấp nặng nề: “Quan hệ giữa chúng ta là thế nào?”
“Đương nhiên là…” Lê Nguyệt Hằng nói được một nửa bỗng dừng lại.
Cô cũng không biết phải dùng từ nào để diễn đạt.
Bạn bè?
Không chỉ có thế.
Người nhà?
Mặc dù hơi giống như thế, nhưng chung quy lại thì giữa hai người không có quan hệ máu mủ.
Lê Nguyệt Hằng quyết định không dây dưa với chủ đề này nữa, thở dài một tiếng: “Chuyện này không phải điều quan trọng, nhưng chắc chắn là chúng ta thân mật hơn quan hệ giữa bọn họ, vậy nên làm những chuyện này thì thật ra rất bình thường mà!”
Tịch Tinh hạ tầm mắt xuống: “Làm những chuyện gì?”
“...”
Chính là ăn đồ của đối phương, còn uống nước gì gì đó nữa.
Vốn dĩ cô không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng khi giọng nói trầm thấp của chàng trai lặp lại bốn chữ này một lần nữa, cảm giác không khỏi thay đổi.
Có lẽ là do ánh trăng hiền hòa, cộng thêm một chút ám muội.
Đối mặt với đôi mắt bình tĩnh chứa màn đêm vô tận, Lê Nguyệt Hằng cảm giác trái tim mình lại bắt đầu đập rộn lên, hít thở khó khăn.
Có gì đó không đúng.
Chuyện này quá là không đúng rồi.
Dường như không biết bắt đầu từ lúc nào, có thứ gì đó đã âm thầm nảy sinh thay đổi giữa hai người họ,
…
Về đến nhà vào buổi tối, Lê Nguyệt Hằng tắm rửa rồi lên giường nằm.
Sau khi nhắm lại, thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của chàng trai kia.
Trằn trọc trở mình một đêm, không có gì bất ngờ vào ngày tiếp theo, hai mắt Lê Nguyệt Hằng giống như mắt gấu trúc, cả người mang dáng vẻ như thiếu ngủ.
Làm mẹ Lê cho rằng cô thức khuya chơi điện thoại, dạy dỗ cô một trận.
“Nói bao nhiêu lần rồi, buổi tối đi ngủ sớm một chút, thức khuya không chỉ gây tổn hại đến sức khỏe mà còn không tốt cho da, con nhìn thử bản thân con bây giờ xem giống cái gì…”
Thật vất vả chịu đựng đến lúc được tự do.
Lê Nguyệt Hằng xoa xoa lỗ tai, mới quay về phòng chưa được bao lâu, cửa phòng lại bị gõ vang, cực kì có nhịp điệu.
“Cốc cốc cốc…”
Không cần nói cũng biết người đến là ai, Lê Nguyệt Hằng kéo lê dép đi tới, gắng sức kéo cửa ra, chắc là do biểu hiện vài nét giận chó đánh mèo nên vẻ mặt của cô vô cùng thờ ơ: “Cậu đến tìm tớ làm gì?”
Cô chặn ở cửa, ý là không để cho Tịch Tinh đi vào.
Thấy vậy, chàng trai khẽ nhíu mày.
Nhìn ra tâm tình của cô không được tốt lắm nhưng không thể đoán được nguyên nhân trong giây lát, anh không thể làm gì khác hơn là bắt đầu nói vào chuyện chính.
“Sáng nay cậu đã đọc tin nhắn trong nhóm lớp cấp hai chưa?”
“Chưa đọc.” Cô ngủ đến trưa, mười hai giờ mới dậy, lại phải hứng chịu nửa tiếng dạy bảo, làm gì có thời gian đi đọc cái tin nhắn trong nhóm lớp gì đó.
Dường như Tịch Tinh không cảm thấy bất ngờ, giống như đoán được là cô sẽ trả lời như vậy, nói rõ lại tình hình với cô một cách ngắn gọn, súc tích.
Cũng không có chuyện gì quan trọng lắm, chỉ là một buổi họp lớp. Nhưng điều đặc biệt là thầy Vu cũng tới.
Thầy giáo toán học của bọn họ hồi cấp hai là một ông già nhỏ cười ha ha suốt ngày, năm nay về hưu, chuẩn bị cùng vợ mình ra nước ngoài nghỉ dưỡng lão. Mọi người dự định sẽ tụ họp một buổi trước lúc đó, cũng coi như là chia tay thầy giáo.
Tịch Tinh là lớp trưởng, lại còn là học sinh cưng được thầy giáo khen ngợi quanh năm suốt tháng, lần họp lớp này nhất định phải đến.
Nhưng Lê Nguyệt Hằng lại khác.
Người thầy giáo này chỉ dạy bọn họ năm thứ nhất và năm thứ hai, trùng hợp là hai năm đấy Lê Nguyệt Hằng rất ít khi đến trường, còn chưa học được mấy tiết.
Đừng nói đến chuyện có thể sẽ không nhận ra cô, thậm chí thầy giáo này còn không nhớ rằng trong lớp có một nhân vật giống như cô.
Tịch Tinh: “Cậu có muốn đi không?”
Lê Nguyệt Hằng mấp máy môi: “Để tớ suy nghĩ một chút đã!”
“...”
Thật lòng mà nói thì cô cũng không muốn đi lắm.
Bởi vì quan hệ giữa bản thân và bạn học hồi cấp hai không thân thiết lắm nên cô vẫn luôn trong tình trạng rất lúng túng khi ở chung với lớp.
Nhưng không đi thì có vẻ không hay lắm.
Nhưng cho dù có đi, cô cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Chàng trai đỡ khung cửa bằng một tay, cúi đầu, hai mắt nhìn thẳng vào cô, giọng nói rất lạnh nhạt, âm thanh trầm thấp mà chậm rãi.
“Không muốn đi vậy thì không đi, không cần phải tự ép mình.”
“...” Lê Nguyệt Hằng di chuyển ánh mắt, nhẹ nhàng đáp lại: “Ừm.”
…
Thời gian tụ họp là vào ngày mai, lúc sáu giờ chiều.
Lê Nguyệt Hằng dựa vào ban công trên hàng rào, trên đầu là bầu trời bị nhuộm đỏ bởi những ánh mây đỏ rực, không còn vành đai sao Kim lần trước nhìn thấy ở trên núi xuất hiện. Dưới ánh chiều tà của mặt trời, bóng lưng của chàng trai dần dần đi xa.
Mãi cho đến khi hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn.
Lê Nguyệt Hằng thôi nhìn, xoay người đi về phòng.
Hôm nay đã là ngày ba mươi rồi, chỉ còn cách khai giảng một ngày mai, rất hiếm khi cô không cần phải bổ sung bài tập.
Vẫn còn chút gì đó không thích ứng được.
Tình cờ lướt Weibo, lại nhấn vào không gian QQ, bài đăng mới nhất hiện lên chính là của một bạn gái hồi cấp hai.
[Được gặp lại mọi người một lần nữa sau một năm tốt nghiệp, rất vui!]
Bên dưới là ảnh chụp chia thành chín ô vuông, trong đó có sáu tấm là bản thân cô ấy tự chụp, còn lại ba tấm theo thứ tự là:
Ảnh chụp chung của tập thể, ảnh chụp chung của cô ấy với thầy giáo, và một tấm… Chụp một mình Tịch Tinh.
Nhìn từ góc độ này thì có lẽ là chụp lén.
Lê Nguyệt Hằng mở bức ảnh kia ra, hai ngón tay chạm vào màn hình, phóng to, tỉ mỉ ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt chàng trai.
Gương mặt này đã theo cô từ nhỏ đến lớn.
Theo lý thuyết, hẳn là đã cảm thấy phát chán về mặt thẩm mỹ từ lâu rồi, trước đây đúng thật là như thế này, nhưng mà gần đây rất kì lạ…
Dương như nhìn thế nào cũng thấy không đủ, bất cứ giây phút nào đều muốn nhìn thấy anh.
Trong lòng xuất hiện một suy đoán mơ hồ.
Nghĩ đến khả năng này, tay Lê Nguyệt Hằng run lên điện thoại rơi phịch một tiếng xuống đất tạo nên một âm thanh rõ vang.
Cô không cúi xuống nhặt lên ngay lập tức.
Cô gái chỉ ngẩn ngơ ngồi trên ghế không nhúc nhích, vẻ mặt hoảng sợ, ai không biết còn có thể tưởng rằng cô nhìn thấy ma…
Không đúng, đối với Lê Nguyệt Hằng mà nói, cái suy đoán này còn đáng sợ hơn việc nhìn thấy ma.
“Nhất định chỉ là ảo giác thôi!”
Lê Nguyệt Hằng vừa tự lẩm bẩm giống như đang thôi miên chính mình, vừa giơ tay lên vỗ vào mặt mình hai cái, lắc lắc đầu.
Cố gắng để bản thân bình tĩnh và tỉnh táo trở lại.
…
Tịch Tinh quay về khi vẫn còn rất sớm.
Mới bảy giờ, trong khu dân cư rất nhộn nhịp, có rất nhiều hộ gia đình đi dạo sau khi ăn xong hoặc là tập luyện ở các thiết bị thể thao gần đấy.
Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng trò chuyện.
Lúc đi qua một cái băng ghế dài dùng để nghỉ chân, chàng trai dừng bước lại.
Lê Nguyệt Hằng mặc chiếc áo liền váy màu trăng lưỡi liềm, tóc dài buông xõa sau lưng, hai chiếc dây áo mỏng manh treo trên vai để lộ xương quai xanh tinh xảo.
Làn da giống như gốm sứ, vừa trắng lại vừa mịn màng.
Bất kể là ai đi ngang qua đều sẽ không nhịn được mà ngắm nhìn thêm chút.
“Cậu ngồi đây làm gì?”
Ánh sáng trước mặt bỗng tối sầm lại.
Cùng với giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của chàng trai vang lên, Lê Nguyệt Hằng giật mình ngẩng đầu.
Cô gái ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía anh, cơ thể rõ ràng run lên một cái.
Tịch Tinh cũng không hiểu tại sao cô lại phản ứng mạnh như vậy.
Anh đứng vững vàng trước mặt cô, cơ thể đổ về phía trước, ánh mắt đảo qua gương mặt trở nên ửng đỏ một cách khó hiểu của cô gái.
Dừng lại ở đáy mắt màu hổ phách của cô.
“Cậu đang chờ tớ sao, Lê Kiều Kiều?”
“... Không, không phải!” Vì muốn tăng thêm độ tin cậy, Lê Nguyệt Hằng cố gắng nâng cao âm lượng, nhưng lại có vẻ hơi giấu đầu hở đuôi.
Tịch Tinh cũng không có cố chấp với đáp án của câu hỏi này.
Nhờ vào tia sáng của ngọn đèn đường, anh thấy rõ sự hoảng loạn và ngượng ngùng trên gương mặt của cô gái, tựa như là chợt lóe lên.
Trong lòng đã hiểu rõ.
Trong không khí tràn ngập hương vị, những bông hoa nhài được trồng trong khu dân cư tỏa hương thơm ngát hòa lẫn với mùi nước hoa trên người cô gái bay tới.
Có lẽ là do cô vừa mới tắm xong chưa được bao lâu, mùi sữa tắm ngọt ngào vẫn còn vương vấn trên người, không hề hay biết mà khiêu khích người khác trong màn đêm.
Tịch Tinh nheo mắt một cái.
“Lần sau…” Đừng mặc như vậy xuống lầu.
Vừa mới nói ra khỏi miệng được hai chữ, Lê Nguyệt Hằng đã vội vã ngắt lời anh, tựa như muốn bỏ qua đề tài này một cách nhanh chóng.
“Sao cậu quay về sớm thế?”
Với những buổi họp mặt như này, thông thường còn có tăng hai, nói thế nào thì chơi bời đến chín mười giờ rồi quay về là rất bình thường mà!
Nhìn cái tốc độ này của Tịch Tinh…
Chắc là chỉ ló mặt ăn bữa cơm rồi quay về.
Tịch Tinh hỏi một đường trả lời một nẻo: “Không phải cậu nói là ở nhà rất chán sao.”
Lê Nguyệt Hằng chớp chớp mắt nhìn.
Nếu như cô không hiểu nhầm câu nói của anh, vậy thì ý của anh là… Nghĩ đến đây, trái tim cô lại đập rộn ràng ngay lập tức.
Nhịp điệu vừa mãnh liệt vừa mạnh mẽ, như là muốn khiêu vũ trong cơ thể cô.
Trong khoảng thời gian này, Lê Nguyệt Hằng phát hiện khi cô đối mặt với Tịch Tinh, càng ngày càng trở nên mất tự nhiên.
Chỉ cần anh lại gần cô thêm một chút.
Hoặc là đối diện với cô thêm một lúc nữa.
Sau đó nhịp tim sẽ tăng lên, hơi thở cũng hỗn loạn theo đó, tất cả những điều này đều đang tuyên bố một sự thật.
Lê Nguyệt Hằng quyết định nhận thua rồi.
Những rung động tuổi dậy thì thật sự rất khó giải thích, sao có thể nói đến là đến, lại còn không chọn được một đối tượng tốt.
Thỏ không ăn cỏ gần hang đâu!
Nhưng tất cả dấu vết rung động trong tim cô đều ẩn chứa trong những chi tiết vụn vặt khi ở cạnh anh hằng ngày.
Hai tay của Lê Nguyệt Hằng xiết chặt làn váy, vải vóc mềm mại bị vo thành một nắm trong tay, thể hiện rõ tâm trạng căng thẳng lúc này của chủ nhân.
Trên tay Tịch Tinh còn cầm một chiếc túi, anh chuyên mang bữa ăn khuya đến cho cô, đều là những thứ cô có thể ăn.
Lê Nguyệt Hằng nhận lấy.
Trong tiềm thức muốn hỏi anh tại sao lại đối xử tốt với mình như vậy…
Nhưng không cần hỏi ra, cô đã biết câu trả lời rồi.
Chắc chắn Tịch Tinh sẽ trả lời rằng: Bởi vì tớ đã đồng ý với dì rồi, vậy nên tớ phải chăm sóc cậu thật tốt.
…
Mọi chuyện là như thế.
Điều này giống như một xô nước lạnh có trộn lẫn tảng băng dội xuống.
Lập tức dập tắt những suy nghĩ không nên có trong đầu, cũng khiến cho nhịp tim cô khôi phục lại tần số bình thường.
…
Ngày mùng một tháng chín.
Đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên, một cánh tay trắng nõn vươn ra từ trong chăn, thuận tay tắt nó đi.
Lê Nguyệt Hằng buồn ngủ đến mức không mở được mắt ra.
Hai ngày này, cô mất ngủ cả đêm, nhưng tên đầu sỏ gây nên tất cả những chuyện này lại hồn nhiên không biết gì.
Bọn họ đã nói là sẽ cùng đến trường học, kết quả là Tịch Tinh chờ cô một lúc lâu, sau khi gõ cửa và đi vào mới biết rằng cô gái này còn chưa rời giường.
Mẹ Lê vừa vỗ trán vừa nói: “Ôi, nhìn trí nhớ của dì này, quên mất hôm nay là khai giảng rồi, lúc đầu dì nghĩ đang còn sớm nên không gọi con bé dậy, khiến con phải chờ lâu như vậy rồi.”
Tịch Tinh: “Không sao ạ, con đi gọi cô ấy cô ấy nhé!”
Mẹ Lê gật đầu, bây giờ bà cũng có việc muốn ra ngoài một chuyến.
Ngày hôm nay thời tiết khá tốt, ánh nắng chói chang, ánh sáng mãnh liệt xuyên qua rèm cửa sổ làm trong phòng không quá tối.
Cô gái nằm nghiêng trên giường, gương mặt khi ngủ vừa yên bình vừa ngoan hiền.
Tịch Tinh đi tới, nửa người ngồi xổm xuống, vươn tay, qua lớp chăn lay bả vai của cô một cái: “Lê Nguyệt Hằng, dậy đi.”
“...”
Vừa dứt lời, cô gái giống như bị thứ gì đó kích thích.
Đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy bóng người ở mép giường, không hề nghĩ ngợi đã giơ móng vuốt lên lao đến.
“Bốp!”
Thật ra ý định ban đầu của cô chỉ là muốn đẩy anh ra.
Suy cho cùng có là ai đi nữa, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt trong giấc mơ ở gần bản thân như vậy thì việc bị hù dọa là điều rất bình thường mà!
Lê Nguyệt Hằng nuốt một ngụm nước bọt, điên cuồng viện cớ cho mình.
Cái tát kia giáng thẳng vào mặt chàng trai, mặc dù không tính là mạnh lắm nhưng quá bất ngờ nên không kịp chuẩn bị.
Tịch Tinh không hề lường được, khẽ kêu lên một tiếng.
Anh ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua bàn tay trái vừa mới ra tay của cô gái, dừng lại trên cổ tay cô.
Bầu không khí có hơi trì trệ.
Trong lòng Lê Nguyệt Hằng thấy rất có lỗi, đang chuẩn bị nói xin lỗi với anh, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của chàng trai bỗng vang lên trong không gian tĩnh lặng:
“Tay cậu có sao không?”
“...”