Màn đêm đen kịt gần như chẳng thấy chút ánh sáng nào.
Mây phủ nặng nề, sương mù dày đặc bao lấy cả cánh rừng sâu thẳm, bên trong như thể ẩn giấu gì đó không biết nguy hiểm nhường nào.
Lê Nguyệt Hằng nghe thấy mấy tiếng chim kêu đầy quái dị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay sau đó, một bầy quạ đen bay phành phạch từ đằng chân trời.
Một cơn gió lạnh thổi đến, mây mù bị đánh tan hé lộ toàn cảnh rừng rậm và mặt trăng đỏ như máu giữa bầu trời.
Từ xa nhìn lại, trên ngọn cây như có bóng người đang đứng.
Áo choàng đen bị gió thổi bay phần phật sau lưng, anh ta mặc lễ phục quý tộc thời Trung cổ, ưu nhã mà cao quý không với tới nổi.
Lê Nguyệt Hằng có cảm giác rất kì lạ.
Tuy cô không thấy rõ được gương mặt của người nọ nhưng trực giác mách bảo rằng cô chắc chắn có quen biết anh ta.
Hơn nữa còn rất thân thiết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giây tiếp theo như chỉ trong một cái chớp mắt.
Bóng người xuất hiện ngay trước mặt cô. Chàng trai có vẻ ngoài điển trai với mái tóc đen, đôi mắt đen, nước da hơi tái nhưng môi lại đỏ tươi.
Trông cực giống… Ma cà rồng.
Nhìn gương mặt quen thuộc kia, Lê Nguyệt Hằng ngẩn người. Cô còn chưa kịp cất tiếng thì chàng trai đã bước đến gần cô.
“Tôi muốn nếm thử mùi vị của em.” Anh ta trầm giọng.
Chàng trai vươn tay, đầu ngón tay hơi lạnh nâng cằm cô lên rồi lướt xuống đường cong tuyệt đẹp của cổ, chạm lên làn da mịn màng.
Ở dưới nơi này đang chảy dòng máu tươi.
Đôi mắt vốn màu đen biến thành màu đỏ trong nháy mắt, trong miệng lộ ra cặp răng nanh trắng tinh nhắm đến gần cổ cô.
“Hãy giao thân thể em cho tôi.”
Lời nói nguy hiểm mà đầy ái muội vang lên cũng là khi hơi thở rất nhẹ phả vào cổ cô, rất ấm…
Lạ quá, hơi thở của ma ca rồng cũng nóng sao?
Ngay vào lúc răng nanh sắp đâm vào da, Lê Nguyệt Hằng nằm trên chiếc giường quen thuộc mở bừng mắt.
Vẫn còn ngẩn ngơ.
Cô vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ vừa ma mị vừa ngốc nghếch kia mà lại phải đối diện với gương mặt của Tịch Tinh.
…
…
Cho nên.
Sự cố ngoài ý muốn phát sinh sau đó về tình thì có thể tha thứ nhỉ?
Cổ tay trái của Lê Nguyệt Hằng bị gãy không nặng lắm bây giờ cũng đã sắp lành hẳn, không ảnh hưởng nhiều mấy.
Vì thế cô lắc đầu.
Cô nhớ đến cái tát hồi nãy của mình bèn ngập ngừng hỏi: “…Thế mũi cậu có bị sao không?”
Chiếc mũi đẹp như vậy mà bị đánh gãy thì đáng tiếc lắm.
Tịch Tinh đứng lên, từ trên cao liếc xuống cô, Lê Nguyệt Hằng rúc sâu vào chăn theo bản năng, tự dưng thấy sờ sợ.
“Không sao.” Giọng anh nhè nhẹ, nghe không ra cảm xúc gì.
“… Vậy là tốt rồi.”
Cũng không còn sớm nữa, Lê Nguyệt Hằng giở chăn ra.
Trên người cô đang mặc váy ngủ màu trắng, vì tư thế ngủ không ngay ngắn nên vạt áo bị cuốn lên trên rất nhiều, chỉ vừa che được phần đùi.
Mang theo sự quyến rũ nửa kín nửa hở.
Ánh mắt Tịch Tinh hơi tối lại, khắp người khô nóng lạ thường, trái cổ lăn lên lăn xuống, anh không kìm nổi mà liếm môi.
Lê Nguyệt Hằng xoay người xuống giường, bước chân trần trên nền gạch men. Tà váy ngủ cũng theo động tác của cô mà rủ xuống, trở về nơi đầu gối như trước.
Cô mở màn ra, chỉ trong nháy mắt ánh sáng đã tràn vào khắp căn nhà.
Hơi chói mắt.
Không biết vì sao mà Lê Nguyệt Hằng chợt nhớ đến cảnh trong mơ kia, vô thức quay đầu lại nhìn Tịch Tinh.
Ma cà rồng đều sợ ánh mặt trời.
Nhưng mà chàng trai đứng dưới nắng với khuôn mặt bình tĩnh, đôi mắt đen láy không hề dao động, như thể thờ ơ với mọi thứ trên đời này.
Ánh mắt của cô không né tránh mà nhìn thẳng vào anh.
Tịch Tinh dừng lại một lát, vô cảm nhìn khuôn mặt mình qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ.
Vẫn bình thường như mọi khi.
… Không bị dính dơ, cũng không có vẻ gì khác thường.
Vậy cô đang nhìn gì nhỉ?
Tịch Tinh còn chưa kịp đặt câu hỏi, Lê Nguyệt Hằng đã chủ động cất lời trước, cô hỏi một cách lưỡng lự như thể đã phải đấu tranh tâm lý dữ dội vậy.
“Cầu Cầu… Cậu mở miệng ra được không?”
“…”
Tịch Tinh không hề biến sắc: “Cậu muốn làm gì?”
“Không làm gì đâu.” Lê Nguyệt Hằng khựng lại, cái khó ló cái khôn: “Tớ chỉ… Chỉ muốn nhìn răng cậu chút thôi mà!”
Tịch Tinh: “…”
…
Hôm đưa tin không phải đi học, vì vừa lên lớp mười một phải chia ban Văn - Lý nên các lớp đều phải sắp xếp lại.
Không hề ngoài dự đoán, Tịch Tinh chọn chuyên Lý, phòng học ở nằm ở tầng cao nhất.
Lê Nguyệt Hằng ở lớp Văn số 11, cách anh một tầng lầu, trong lớp cũng có vài gương mặt quen thuộc.
“Trời ạ, thế mà chủ nhiệm lớp tụi mình lại là nữ ác quỷ đó, nghe nói lên lớp là bả dữ cực kỳ, nghiêm khắc cũng số một luôn!”
“Cậu đừng có hù tớ nhé, nghiêm tới độ nào chứ?”
“Tớ cũng chẳng biết, nghe nói là vậy thôi.”
Còn chưa xếp chỗ ngồi nên hiện tại ai ai cũng ngồi lung tung, mấy bạn quen thân nhau thì ngồi thành một nhóm, không phải đùa cợt thì cũng là đang tám phét.
Mấy bàn cuối phong thuỷ tốt đều đã bị chiếm hết cả rồi.
Lê Nguyệt Hằng đến muộn nên không còn lựa chọn, chỉ có thể chấp nhận số phận ngồi ở vị trí học sinh nào cũng tránh, đó là bàn đầu.
Một lát sau, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi vào, cô ấy nhìn quanh phòng học một vòng, cuối cùng chọn chỗ ngồi bên cạnh Lê Nguyệt Hằng.
Lê Nguyệt Hằng cảm thấy cô ấy hơi quen quen nhưng cũng không để ý mấy.
Học cùng trường thì từng gặp nhau vài lần cũng rất bình thường.
Lê Nguyệt Hằng không nhận ra cô ấy, nhưng Lý Thiển lại nhận ra Lê Nguyệt Hằng, dù gì cô gái này cũng là nhân vật nổi tiếng cả khối mà.
Cô có quan hệ đặc biệt với trùm học, hơn nữa lại sở hữu nhan sắc xinh đẹp, thật sự không nổi tiếng cũng khó.
“Cậu tên Lê Nguyệt Hằng phải không?”
Lý Thiển thử mở lời bắt chuyện.
Thật ra cô ấy có nghe đồn là tính tình Lê Nguyệt Hằng không tốt cho lắm, vừa khá cao ngạo mà lại còn giả tạo.
Nhưng mà mấy lời này do mấy bạn nữ nhiều chuyện trong lớp đồn thổi. Lúc nào cũng có một nhóm người như vậy trên đời, cảm thấy người ta không tốt cái lập tức đâm chọc sau lưng, dùng việc này để cảm thấy hả hê, sung sướng.
Trước giờ Lý Thiển luôn có thái độ ngờ vực với mấy lời đồn như vậy.
Hôm nay là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc gần như vậy với Lê Nguyệt Hằng, cô gái trầm tĩnh ngồi yên ở chỗ ngồi, góc nghiêng hài hòa không tì vết.
Quả thật vô cùng xinh đẹp.
Đó là ấn tượng đầu tiên của Lý Thiển với Lê Nguyệt Hằng.
“Ừ.” Nghe cô ấy nói chuyện, Lê Nguyệt Hằng quay đầu, hơi gật nhẹ: “Đúng là tớ, cậu hỏi có chuyện gì sao?”
Giọng cũng hay quá đi à!
Ôi chao lại còn rất lịch sự nữa!
Vẻ mặt Lý Thiển vô cùng kích động, hơi căng thẳng cất lời: “Cũng không có việc gì. Tớ, tớ chỉ muốn hỏi một câu…”
Chị gái nhỏ, tớ làm bạn với cậu được không?
“…”
Khuôn mặt đối phương ửng hồng mang vẻ phấn khích lạ thường, trong ánh mắt tràn ngập khao khát, còn ẩn chứa sự thẹn thùng khó nhận ra.
Ok, đã kiểm tra xong.
Tuyệt đối lại là người theo đuổi mà đuổi hoài không chạy của Tịch Tinh.
Lê Nguyệt Hằng lạnh lùng dội nước lạnh: “Không được.”
Lý Thiển thất vọng tràn trề: “Vậy thì thôi.”
Xem ra chị gái nhỏ khá lạnh lùng thật. Nhưng mà cũng không sao, trước giờ mặt cô ấy rất dày, quyết không lùi bước!
Chủ đề tám chuyện số một là gì?
Đương nhiên là chủ đề xã hội rồi!
“À ừm… Nghe nói cậu với Tịch Tinh là… Thanh mai trúc mã hả?” Lý Thiển nghĩ tới nghĩ lui mà chỉ ra được chủ đề này.
“Phải.”
Chuyện này đã bị truyền ra ngoài từ lâu nhưng vẫn hay có người chạy tới tìm Lê Nguyệt Hằng xác nhận, dù sao thì chính người trong cuộc thừa nhận vẫn có tính chân thật và thuyết phục hơn mấy lời đồn đại.
Nhắc đến Tịch Tinh, Lý Thiển hơi không nén nổi tính nhiều chuyện: “Hồi trước tớ học cùng lớp với Tịch thần đó. Giờ nói chắc cậu không tin nhưng mà suốt năm lớp 10, tớ và cậu ấy còn không nói chuyện với nhau được 10 câu!”
Lê Nguyệt Hằng: “Khoan đã, sao lại gọi là Tịch thần?”
Lý Thiển: “À, đây là tên các bạn lớp một chúng tớ gọi cậu ấy, học thần đại nhân.”
“…”
“Tịch thần cực kì lạnh lùng luôn, thường ngày ở trong lớp không quan tâm đến ai hết, ngay cả giáo viên hỏi cậu ấy cũng chỉ đáp ‘vâng’ hay ‘được’ thôi.”
“Vì vậy nên tớ rất khâm phục cậu.” Lý Thiển tò mò hỏi: “Bình thường cậu giao tiếp với cậu ấy thế nào vậy?”
“Thì giao tiếp bình thường thôi.”
“Nhưng mà cậu ấy ít nói như vậy, giao tiếp không gặp vấn đề gì hả?” Lý Thiển rất nghi ngờ chuyện này.
Lúc này chủ nhiệm bước vào, là một cô giáo tầm 40 tuổi, vì không cười nên thoạt nhìn hơi cứng nhắc và nghiêm túc.
Đầu tiên, cô giáo giải thích một số quy định kỷ luật trong lớp. Sau đó, cô ta kêu mấy học sinh nam đi bê sách mới đến rồi phát từng cuốn một.
Trong lúc đó, Lý Thiển như chiếc xe không phanh được, cô ấy lại bô lô ba la một đống tật xấu của Tịch Tinh với cô.
Lê Nguyệt Hằng nghe thế lấy làm nghi hoặc lắm, dứt khoát hỏi: “Hình như cậu rất có thành kiến với anh ấy? Rốt cuộc cậu với anh ấy…”
Lý Thiển: “Đừng hỏi, hỏi là từng yêu rồi.”
“…”
Thôi vậy, đây chắc là hết hâm mộ rồi quay sang căm ghét trong truyền thuyết đây mà.
Chỉ cần không phải tình địch thì Lê Nguyệt Hằng yên tâm rồi.
Sau đó cô chủ nhiệm sắp xếp lại chỗ ngồi theo chiều cao, Lê Nguyệt Hằng và Lý Thiển xấp xỉ nhau nên cô ta cho hai người dời xuống một bàn, vẫn là bạn cùng bàn.
Giữa trưa thứ năm, giờ tan học.
Lê Nguyệt Hằng dọn dẹp sách vở xong xuôi, hôm nay chú Trương có việc xin nghỉ, không nấu cơm trưa nên cô muốn ra ngoài trường ăn trưa cùng Tịch Tinh.
Lớp Tịch Tinh luôn tan học khá trễ, giáo viên thường xuyên dạy quá giờ.
Trước đây gặp tình huống này, Lê Nguyệt Hằng đều ngồi trong lớp chờ anh đến tìm cô.
Nhưng mà hôm nay cô chợt nhiệt huyết dâng trào… Mà cũng không thể nói là nhiệt huyết dâng trào được, tóm lại cô chỉ muốn đi xem dáng vẻ khi học của Tịch Tinh thôi.
Cô leo lên tầng cao nhất, lớp ở khúc ngoặt đầu tiên chính là lớp một chuyên Lý.
Lê Nguyệt Hằng xuất hiện ở cửa cũng có khá nhiều người trông thấy.
Nhưng bọn học cũng chỉ tuỳ ý nhìn thôi, chỉ một chốc đã quay đi, chăm chú nhìn về phía bảng đen, nghiêm túc nghe giảng bài.
Thấy chưa, gì mà học giỏi do tự thân tu dưỡng!
Chính là đây chứ đâu!
Nhưng mà thế giới của người học giỏi cũng rất lớn, phóng mắt nhìn kỹ thì cả lớp đều là bốn mắt.
Lê Nguyệt Hằng nhón chân nhìn quanh một lượt, rất nhanh đã nhìn thấy Tịch Tinh.
Gương mặt chàng trai sáng sủa, không có bất cứ phụ kiện gì cả, khoác trên mình bộ đồng phục màu trắng-xanh, ngón tay thon dài cầm bút xoay tròn tuỳ ý.
Nhưng anh lại không nhìn bảng.
Anh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không biết là đang ngắm cảnh hay chỉ là ngẩn người mà thôi.
Bạn cùng bàn của Tịch Tinh lỡ huých mạnh tay anh.
Không cẩn thận khiến bút trong tay của chàng trai bị rớt mất, tiếng lạch cạch vang lên trong lớp học yên tĩnh tựa như tiếng sấm chớp vang dội.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía bàn của bọn họ.
Đến giáo viên trên bục giảng cũng nhìn về phía đó, hơi sửng sốt đẩy gọng kính: “Nội dung tôi giảng có vấn đề gì hả trò Tịch Tinh?”
Lê Nguyệt Hằng: “…”
Sự đối đãi dành cho trùm học đúng là khác biệt.
Còn xem nữa thì cô sẽ bắt đầu nghi ngờ cuộc đời nên dứt khoát xoay người đi xuống lầu, về lớp chờ tiếp.
Tịch Tinh nhìn ra ngoài cửa theo hướng bạn cùng bàn chỉ, vừa kịp lúc nhìn thấy bóng cô gái rời đi. Anh khựng lại một chút, cúi người nhặt bút.
“Không có gì ạ, thầy giảng tiếp đi.” Tịch Tinh ngồi thẳng dậy, giọng điệu bình tĩnh: “Em có chút việc, có thể về trước được không thầy?”
Lê Nguyệt Hằng vừa mới bước chân về lại lớp mình, Tịch Tinh đã theo ngay sau lưng làm cô suýt chút nữa nghi ngờ mình gặp ảo giác.
“Đệ…” Lê Nguyệt Hằng nuốt câu chửi thề vào bụng: “Chẳng phải mới nãy cậu còn đang học sao?”
Tịch Tinh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: “Tìm tớ có chuyện gì sao?”
Lê Nguyệt Hằng lắc đầu: “Tớ chỉ tò mò lớp trưởng lớp cậu thế nào nên lên xem thử, không có chuyện gì cả.”
Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận cô lên ngó anh đâu!
Nhưng mà cũng không thể không nói, phòng học của lớp Xã hội và lớp Tự nhiên thật sự rất khác nhau, đặc biệt là ở báo tường.
Dĩ nhiên Tịch Tinh cũng để ý thấy, anh nhấc chân đi ra phía sau phòng học.
Trên chiếc bảng màu xanh lá đậm, hệ mặt trời được vẽ bằng phấn và thuốc màu vô cùng đồ sộ và đẹp đẽ, từ sao Thuỷ cho đến sao Hải vương, tiêu đề bên cạnh ghi bốn chữ ‘Tám hành tinh lớn’ thật to.
Lê Nguyệt Hằng bước đến bên anh, đắc ý hỏi: “Cậu thấy thế nào? Có phải vừa đẹp vừa sáng tạo hơn lớp cậu làm không?”
Tịch Tinh gật đầu: “Đúng vậy.”
Được tán thành nên Lê Nguyệt Hằng cong môi.
Vì mẹ Lê là hoạ sĩ nên từ nhỏ cô đã theo bà học vẽ, trên phương diện nghệ thuật cô còn khá có tài.
Vì vậy báo tường của lớp đều là do cô phụ trách.
Tịch Tinh vươn tay, đầu ngón tay thon dài lần theo nét vẽ, xẹt qua một đường, cuối cùng dừng lại bên cạnh chữ ‘tinh’ trên bảng.
Anh cụp mắt, vẫn chẳng nói câu nào.
Lê Nguyệt Hằng nhìn dáng vẻ trầm mặc của anh thì chợt thấy hơi luống cuống.
Cô thấy Tịch Tinh có vẻ sắp cất tiếng hỏi gì đó nên nhanh miệng nói trước: “A, tớ đói bụng quá đi. Cầu Cầu, chúng ta mau đi ăn cơm thôi!”
Tịch Tinh dừng một lát: “Ừ.”
Từ trước đến nay, Lê Nguyệt Hằng thích ánh trăng nhất.
Song lần này cô lại không vẽ trăng, mà là một hành tinh gần như đồng âm với tên anh…
Có lẽ anh nghĩ quá nhiều rồi.
Quán ăn gần trường hầu như họ đã ăn cả rồi. Lê Nguyệt Hằng quyết định chọn bừa một quán, Tịch Tinh cũng không có ý kiến gì với việc này.
Cuối cùng cô chọn một nhà hàng chuyên đồ ăn Hàn Quốc.
Sau khi tiến vào, mấy cô gái ngồi bàn kế bên cứ tăm tia bọn họ, tiếp đó còn thì thầm với bạn bè vài câu.
Lê Nguyệt Hằng lúc nào cũng rất nhạy cảm với ánh nhìn nên có thể cảm giác được ánh mắt của họ không có ác ý, chỉ là tò mò mà thôi.
Vì vậy nên cô cũng không để ý.
Gọi món xong thì đồ ăn cũng lên rất nhanh, Lê Nguyệt Hằng bất cẩn làm dính nước sốt lên khóe miệng, bản thân cô lại không hề phát hiện ra mà còn ăn rất vui vẻ.
Tịch Tinh ngồi đối diện cô nhướng mày.
Lê Nguyệt Hằng khó hiểu: “Cậu cười cái gì?”
“Cậu đó.” Khuôn mặt lãnh đạm của chàng trai hiếm khi lại hiện nét cười như lúc này. Anh nghiêng người rút một tờ khăn giấy trong hộp đựng.
Tịch Tinh nghiêng người về phía trước, áp sát vào mặt cô.
Ngón trỏ của anh cách một lớp khăn giấy chạm vào khoé miệng cô, nhẹ nhàng lau nơi bị dính sốt.
Khoảng cách của hai người khá gần.
Tịch Tinh cụp mắt, ánh mắt dừng lại trên môi cô gái.
Anh cầm lòng chẳng đặng nhớ đến kì nghỉ đông, ở nước K khi ấy bọn họ đã… Cái chạm ngoài ý muốn đó.
Lúc đó anh còn chưa tỉnh táo nhưng đại khái vẫn cảm nhận được.
Cảm giác mềm mại đó đã in sâu vào ký ức.
Tầm mắt anh dần chếch về bên phải, có lẽ bên này càng mềm hơn.
…
Cơm nước xong xuôi, Lê Nguyệt Hằng định ngủ trưa nhưng vừa nằm xuống bàn, Lý Thiển đã cầm điện thoại lay người cô dữ dội.
“Nguyệt Nguyệt, cậu mau dậy đi, có chuyện lớn rồi!”
“Hả… ?”
“Cậu xem cái này…” Lý Thiển đưa điện thoại ra trước mặt cô, chỉ vào tiêu đề đọc to: “Mọi người đến đây cùng tám chuyện một chút về vị trùm học kia và thanh mai nhỏ của cậu ấy nào.”
Chủ phòng: [Câu hỏi này tôi đã thắc mắc từ lâu: Rốt cuộc TT và LNH có ở bên nhau không, cho đến hôm nay…]
[Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]
[A a a a a dù sao tôi cũng đã bị hành động của họ làm ngọt ê răng rồi, mọi người tự cảm nhận đi!]
Ba tấm hình này đều là chụp lén, lúc bọn họ ăn cơm trưa ở quán ăn đó, người đăng bài là ai đã rõ.
Nhưng mà nội dung cũng không phải cố tình bôi nhọ hay bịa đặt ác ý, khác hẳn với Vương Nhược Đồng trước đây nên Lê Nguyệt Hằng cũng không giận lắm.
Dù sao thì ngoài bài này ra, trong diễn đàn nội bộ trường còn có rất nhiều bài về cô và Tịch Tinh, hầu hết mọi người đều đoán bọn họ có yêu nhau hay không, chẳng qua chỉ không có ảnh mà thôi.
Lý Thiển: “Vấn đề quan trọng không phải cái này mà là ở phía sau, cậu xem…”
Lầu 57: [Tôi cảm thấy như mới bị đánh…]
Lầu 58: [Chỉ là lau miệng thôi mà, có phải hôn đâu. Xem mấy người ngạc nhiên quá nhỉ.]
Lầu 59: [Giáo viên đã dặn giữa nam nữ phải chú ý chừng mực. Thế này rõ ràng là thân mật quá rồi, tôi cảm thấy cho dù thế nào thì bọn họ hẳn cũng phải để ý đến những lời đồn thổi.]
Lầu 60: [Lầu trên lắm chuyện nhỉ, người ta yêu nhau muốn làm gì thì làm, liên quan quái gì đến cậu. Chẳng lẽ cậu muốn đi tố cáo bọn họ sao!]
…
Lầu 82: [Tôi biết có người thật sự đi tố cáo đó, mới vừa nãy.]
Lầu 83: [Trường chúng ta vô vị quá đi mất. Người ta ăn cơm thôi mà vừa chụp lén, vừa báo cáo. Chậc chậc.]
Lầu 84: [Có sức nhiều chuyện như vậy chi bằng làm thêm một đề đi. Cho dù có là thật thì sao chứ, điểm của họ vẫn dí bẹp cậu thôi.]
Lầu 85: [Có sao nói vậy, TT đứng đầu cả khối thì tôi công nhận, nhưng mà thành tích của LNH rõ ràng là vô cùng bình thường mà?]
Lê Nguyệt Hằng: “…”
Câu chuyện dần lệch hướng.
Lý Thiển tìm cô chắc là vì trong phần trả lời có người nói đã đi tố cáo, cố ý muốn mật báo cho cô biết.
Nếu là trước đây, Lê Nguyệt Hằng sẽ hoàn toàn không lo sợ, giáo viên có đến thì cô cũng có thể bình tĩnh ra vẻ: Chỉ là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn nên thân thiết hơn thôi, nếu cô không tin thì có thể gọi cho phụ huynh…
Nhưng mà bây giờ…
Xin lỗi, cô có tật giật mình nên cuối cùng cũng không thể thẳng thắn phủ nhận được nữa.