2 9
"Tiểu Thảo, bên này!"
Chẩm Lập Phong tới rất nhanh, hắn hạ thấp của kính gọi Vệ Tiểu Thảo mau lên xe.
"Sao tới thăm Lục Chỉ Nhi mà không nói với anh một tiếng, hôm nay anh cũng rảnh, chúng ta có thể đi cùng nhau mà."
Vệ Tiểu Thảo vừa ngồi lên xe, Chẩm Lập Phong đã nhịn không được nhắc.
Hôm nay hắn vừa tỉnh giấc đã phát hiện Vệ Tiểu Thảo không ở trong nhà, xe quà vặt cũng không thấy đẩy đi bán, qua chỗ quầy hàng mọi khi cũng không tìm được người, đúng là dọa hắn hết hồn.
Hắn quả thực quá sợ Vệ Tiểu Thảo lại bỏ đi, hắn hoàn toàn không muốn nhớ lại quảng thời gian sau khi ly hôn lúc trước rốt cục hắn đã trải qua như thế nào.
Hắn đã cùng Tiểu Thảo đi qua một quãng thời gian thanh xuân thật dài mà vô giá, mất đi đối phương rồi, thật giống như đem đào đi toàn bộ một nửa linh hồn hắn, những ngày liên tiếp đều qua nhanh trong vô định.
Vệ Tiểu Thảo nghe hắn nói như vậy chỉ cười cười: "Ông chủ anh hôm qua vừa mới đi công tác về, em không muốn làm phiền anh, mãi mới được nghỉ ngơi một ngày, làm sao nỡ quấy rầy anh đây."
"Anh tình nguyện mà." Chẩm Lập Phong lầu bầu lầm bầm một câu, sau đó liền nói to hơn, muốn lặp lại lời bày tỏ, "Dù có mệt mỏi anh cũng tình nguyện muốn ra ngoài với em, cũng không muốn để em tiếp tục đợi chờ một ai."
Chỉ cần Vệ Tiểu Thảo một lòng chờ hắn tại nơi đây, thì dù cho có phải cõng bình dưỡng khí đi leo lên đỉnh Everest hắn cũng sẵn sàng.
Vệ Tiểu Thảo quay sang nhìn Chẩm Lập Phong một chút, đột nhiên bật cười, không biết đang cười ai.
Trong xe im bặt, vẫn là Vệ Tiểu Thảo dừng một chút rồi nói thêm: "Tiểu Chỉ em ấy vừa mới phát hiện mình có thai rồi, nên em muốn tới thăm."
Cậu không nói thêm về việc vì sao lại đột nhiên thân thiết với Lục Chỉ Nhi, cũng nhắc đến về việc có thể có địa chỉ nhà người ta trong khi chỉ mới gặp mặt một lần tại hôn lễ.
Trong lời nói của cậu toàn là sơ hở, nhưng Chẩm Lập Phong lại không chất vấn cái gì, giống như vẫn coi Vệ Tiểu Thảo là người làm công mới thuê như trước đây.
Chẩm Lập Phong chỉ vui vẻ hơn: "Nhanh vậy? Kiểm tra sức khỏe của em ấy hần đây còn tốt đó chứ, bác sĩ nói thế nào."
"Cũng rất khỏe mạnh..." Vệ Tiểu Thảo rất tự nhiên nói một ít chuyện vừa tán gẫu với Lục Chỉ Nhi trước đó, "Người yêu của em ấy chăm sóc rất chu đáo, đang đi chợ mua rau dưa vể nấu cơm cho em ấy, thế mà hầu hạ tỉ mỉ ra phết."
"Cái thằng nhóc Lục Chỉ Nhi này, bình thường đã chẳng chậm chạp, ngay cả chuyện này cũng muốn vợt mặt ông đây chứ."
Chẩm Lập Phong lúc vui vẻ lộ ra một điểm tức dận chợ búa giống trước đây, Vệ Tiểu Thảo quay qua liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi mở miệng.
"Thực ra ông chủ anh cũng có thể."Vệ Tiểu Thảo cúi đầu xuống vuốt ve những ngón tay dù sao cũng chẳng còn mềm mịn nữa của mình, "Nếu đã ly hôn, anh hoàn toàn có quyền đi tìm cuộc sống mới."
Chẩm Lập Phong bỗng nhiên bẻ ngoặt, đánh xe đậu tạm ven đường.
Cả cơ thể hắn run rẩy, sau đó hô hấp cũng nặng nề lên, nhưng Vệ Tiểu Thảo vẫn cứ tự mình nói tiếp.
"Anh không cần lo lắng cho em đâu, em có thể tự nuôi sống bản thân, ông chủ dù anh có vứt bỏ em thì cũng không quan trọng...!Đúng rồi, ông chủ ơi mợ anh hôm trước ghé qua nói muốn giới thiệu đối tượng cho anh đấy, anh có muốn gặp thử một lần?"
"Em sao lại..."
Chẩm Lập Phong muốn mở miệng nhưng đều bị Vệ Tiểu Thảo cắt ngang trong thanh âm nghẹn ngào.
Chẩm Lập Phong uất ức muốn đòi mạng, hắn dừng xe gỡ dây an toàn xuống rồi ôm cả người Vệ Tiểu Thảo vào lòng, nửa thân trên của Vệ Tiểu Thảo đều bị lệch qua, cảm giác phải quay đi thật không thoải mái.
"Sao em...!Có thể lại nói những lời này với anh hả."
Tên alpha này lại khóc, đúng là xấu thật.
Vệ Tiểu Thảo vừa nghĩ, vừa sờ phía sau gáy của Chẩm Lập Phong.
Đã nhiều năm như vậy mà vẫn chỉ biết khóc thôi.
Nhưng cũng vì vậy mới khiến cậu mềm lòng.
Đồ cún con.
30
Tên alpha Chẩm Lập Phong này, đối với người ngoài thì là một kẻ kiên cường rắn rỏi nhất, từ nhỏ hắn đã ra ngoài mưu sinh, chẳng mang theo một đồng một hào vốn liếng nào mà cứ thế tích góp đủ tiền vốn kinh doanh, từ quán vỉa hè đến quà vặt, từ những ngày dành băng ghế dài với những người vô gia cư lại công viên, đến sau đó mặc cả lứu lưỡi với cò đất vô lương, Chẩm Lập Phong lần mò từ vị trí thấp hèn nhất, trải qua nhiều thói đời đến đáng sợ.
Có thể chính vì vậy nên một tên alpha cao lớn, mới muốn khóc sướt mướt trước mặt Vệ Tiểu Thảo mà chẳng cần lý do, như túi nước mắt vậy.
Ban đầu lúc ở cùng nhau, Vệ Tiểu Thảo còn thấy lo lắng vì chính mình là một beta có thể quá yếu đối do với một alpha không, vì không chịu khổ được sẽ bắt đầu khiến người ta chán ghét.
Kết quả ai mà ngờ được, người không chịu nổi uất ức không phải Vệ Tiểu Thảo cậu, mà là con người rắn rỏi kiên cường Chẩm Lập Phong chứ.
- -----
Chẩm Lập Phong thật sự quá thích làm nũng.
Rõ ràng hắn ăn được khổ chịu được mỏi mệt, cả ngày hun khói lửa dầu bếp vẫn có thể nhanh chóng làm mười giờ công, mỗi tối vẫn cứ trở về căn phòng trọ đến lò cũng không của bọn họ, vậy mà vẫn còn vô cùng đáng thương nép mình vào chiếc chăn bông bồng bềnh ấm áp nhìn Vệ Tiểu Thảo uốn không thôi, hốc mắt ươn ướt đang muốn người ta thổi thổi chỗ bị dầu nóng bắn đến lúc làm rau buổi chiều.
"Tí nữa là nổi bóng rồi, đau quá à."
Dáng vẻ hắn làm bộ tủi thân kia, tỏ ra với ai cũng cảm thấy kỳ cục hết mức, nhưng Vệ Tiểu Thảo vẫn cứ yêu thương hắn, Chẩm Lập Phong một chiêu làm đi làm lại, thì bấy nhiêu lần được bé con ôm ôm hôn hôn dỗ dành.
Lúc Vệ Tiểu Thảo thương hắn, coi hắn như chó con còn chưa dứt sữa lông mềm như nhung, là người hiếm hoi có ham muốn nâng niu hắn trong lòng bàn tay.
Chẩm Lập Phong ích kỉ ôm chặt cậu, trong lòng hắn có ba phần giả bộ ý lại đột nhiên nổi lên bảy phần sợ hãi.
Nhưng thời điểm Vệ Tiểu Thảo không còn thương hắn nữa, cho dù hắn khóc bó tay bó chân đến mức nhập viện, bé con của hắn vẫn cố chấp muốn tố tụng ly hôn, không muốn nhìn thấy hắn dù chỉ một chút.
Người trong lòng hắn vừa cứng rắn lại vừa mềm mềm, thiêu đốt trái tim hắn.
Những giọt nước mắt của Chẩm Lập Phong nhỏ lên áo Tiểu Thảo, tan ra, đồng loạt tan biến theo những ước nguyện của hắn.
Dù lý do quay về có hoang đường đến mức nào.
Muốn lừa gạt hay trả thù anh cũng được.
Anh chỉ cần em đừng rời bỏ anh thêm lần nào nữa.
Van cầu em.
3 1
Tiệm gà bobo của Vệ Tiểu Thảo hôm nay có một vị khách không mời mà đến.
"Ông chủ, sao anh không làm cho em ăn vậy."
Âm thanh ngọt ngào này lại dài giọng, kéo dai như kẹo mạch nha hồi nhỏ Vệ Tiểu Thảo hay ăn.
Vệ Tiểu Thảo ngẩng đầu liếc xéo cậu, tiếp tục đàng hoàng chững chạc bán gà bobo cho các học sinh vừa mới tan trường.
Người này bị lạnh nhạt cũng không nhụt chí mà vẫn dốc lòng cọ cảm giác tồn tại.
Cậu ta trông rất xinh đẹp, dù cho có ngang ngược vô lý cũng rất có vẻ sinh động đáng yêu.
Có cậu ta ở đây giống như mèo chiêu tài hình người, nên việc buôn bán của Vệ Tiểu Thảo hôm nay tốt lạ thường.
Có điều Vệ Tiểu Thảo vẫn luôn coi cậu ta như không khí, mãi cho đến khi sạp gà bobo của cậu đã thấy đáy, cậu cũng chưa từng để đối phương vào mắt.
Mắt thấy Vệ Tiểu Thảo cũng bắt đầu thu dọn quầy hàng chuẩn bị về nhà, vị này ỏn à ỏn ẻn nhếch miệng, bước lên nâng tay túm góc áo cậu, lắc lư không chịu tha.
"Tiêu ca ca, em tìm anh khó lắm ý, sao anh vẫn không chịu để ý đến người ta dzị?" Cái tên ỏn ẻn này ỏn ẻn tức giận đến đòi mạng, Vệ Tiểu Thảo cũng nhíu mày cạn lời, vậy mà cậu ta vẫn cứ luôn tay, "Anh đừng định dùng cái lý do gì mà mất trí nhớ để gạt em nha, em chứ có phải tên ngốc Thẩm Lập Phong đâu mà dễ lừa như vậy.
Em biết anh chắc chắn không có mất trí nhớ rồi, Tiêu ca ca, rõ ràng anh và Thẩm Lập Phong đều đã ly hôn, anh còn về với hắn làm gì hả, anh để ý đến em một chút được không? em là một omega cũng không có vấn đề gì với việc anh chỉ là một beta còn được gả cho alpha ngon như vậy, em cũng rất vui khi hai người kết hôn với nhau mà, sao anh lại muốn lờ em đi dzị?"
Vệ Tiểu Thảo suýt chút nữa cười ra tiếng, cậu gạt đôi tay không an phận của người này ra, cuối cùng cũng mở miệng.
"Phong thiếu gia, nếu như tôi nhớ không lầm..." Vệ Tiểu Thảo híp híp mắt, "Lúc trước cậu vẫn còn có ý định muốn ở bên tên họ Chẩm kia, có liên quan gì đến tôi mà nói."
Cậu còn chưa quên người này đã từng châm ngòi ly gián như thế nào, cậu ta cũng góp một phần không nhỏ trong cuộc tình tan vở của cậu với Chẩm Lập Phong.
Hiện tại lại đang làm cái máy bay gì đây.
3 2
Hôm nay Chẩm Lập Phong đặc biệt tan ca sớm chạy vội tới chỗ bé con nhà mình để xum xoe.
Tâm tình của hắn đến là lạc quan, hôm qua hắn mới khóc nháo một hồi mà Vệ Tiểu Thảo chẳng những không có ý định bỏ mặc hắn, còn cố ý vỗ vỗ đầu hắn, đây hẳn là tín hiệu hòa hoãn trong mối quan hệ của bọn họ, hắn chắc chắn phải cố gắng không ngừng, thừa dịp gió đông thuận cán bò này, có thể bò thêm mét nào hay mét đó, liệt cỏ sợ quấn lang, chỉ cần hắn quấn chặt lấy, nhất định có thể ôm được bé con nhà hắn về nhà.
Kết quả hắn nghĩ đến đẹp vô cùng, vừa tới chỗ Vệ Tiểu Thảo ngày thường bày quầy bán hàng đã thấy một chiếc ô tô nhìn quen mắt đang đỗ bên giao lộ, người đang ngồi trong xe còn mang vẻ mặt cứng nhắc.
Hắn lập tức vội vàng, cố hết sức đuổi theo để dừng xe tìm tiểu Thảo vợ hắn.
Đúng như dự đoán hắn nhìn thấy bên cạnh Tiểu Thảo nhà hắn là cái tên thiếu gia khùng điên kia.
"Mi tới đây, làm gì?!" Thằng ranh con này từng hại hắn thê thảm vl, Chẩm Lập Phong lập tức giận tím người, "Ông đây với mi đến một nửa điểm liên quan cũng không có!"
"Em cũng đâu có đến để gặp anh." omega bé nhỏ dùng trợn trắng mắt liếc nhìn hắn, rồi lại bám dính lên người Vệ Tiểu Thảo, "Em tới kiếm Tiêu ca ca ~"
Huyệt thái dương Chẩm Lập Phong giật đùng đùng, hận không thể cầm một cây kéo cắt phăng cái đầu lưỡi giảo hoạt này.
"Đây là người yêu tao, mi từ đâu tới thì cút về đi!"
"Chuyện đều đã qua rồi." Phong tiểu thiếu gia làm mặt quỷ, "Huống chi, trên đời này cũng không có góc tường nào bất khả chiến bại nha!"
Phì!
"Xin lỗi xin lỗi, không nhịn được cười ra tiếng." Vệ Tiểu Thảo vỗ vỗ mặt, nói xin lỗi, "Hai người cứ tiếp tục."
Đúng là phong thủy luân chuyển mà, Chẩm Lập Phong anh ấy cũng có ngày hôm nay.
Ha ha ha..