3 3
Phong tiểu thiếu gia người cũng như tên, từ cái họ Phong nổi tiếng của cậu ta, nghe phát đã biết không thể trêu vào.
Xuất thân của cậu ta đặc biệt cao quý, là thằng nhóc ăn chơi trác táng tùy tiện của nhà họ Phong, ở trên có ba anh trai alpha lại càng tập trung ngàn vạn cưng chiều vào một mình cậu ta, lại càng khiến tên này ngang ngược vô phương thích làm mình làm mẩy quá đáng.
Cậu ta tùy hứng đến đòi mạng, từ nhỏ đến lớn chỉ cần muốn thứ gì, sẽ vắt óc mưu kế muốn đoạt tới tay, một khi có được lại chán ghét rồi vứt bỏ rất nhanh, không chút lưu luyến phủi mông một cái rồi rời đi.
Cậu ta thường hay thấy chán sẽ tiêu rất nhiều tiền dành lấy một chiếc xe thể thao số lượng có hạn toàn cầu, sau đó có khi ngay cả lái thử cũng không tính lái một lần.
Sau khi Phong Tử trưởng thành, dần dần phát hiện ra hứng thú chí mạng với người sống, tất cả người cứ như là "thể hồ quán đỉnh", lại chuyển sang cách chơi mới.
*Thể hổ quán đỉnh: để hổ *** lên đỉnh đầu =)), một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt.
Trong truyện chắc là ý chỉ buông thả hết luôn.
Thứ tình cảm lưu luyến tâm thường căn bản không thể nào thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu ta, Phong Tử gia cao ngạo căn bản không tin có thứ tình cảm nào không thể dùng vật chất đánh đổi, cậu chỉ đang nỗ lựng chứng minh rằng trên thế giới này căn bản không có cái gọi là tình cảm tha thiết chân thành, thế là cậu thường xuyên câu dẫn những alpha đã có người yêu.
Cậu có tiền có sức hút, còn có thể làm nũng bán manh, thường xuyên câu được những alpha này, khiến họ vì cậu mà mê muội bỏ rơi vợ con, rồi bội tình bạc nghĩa đá người ta rơi đài.
Cậu ta có lỗi gì đâu, tình yêu đối với cậu ta chẳng qua chỉ tới nhanh mà đi cũng lẹ thôi.
Cậu ta tự xưng là kẻ phán xét tình cảm, đối tượng bị lập mưu đùa bỡn mới đầu chỉ được chọn ngẫu nhiên, dần dần trở thành các cặp đôi có tình cảm sâu nặng.
Có thể nói, bị chia rẽ bạn đời, trước đó bọn họ càng yêu nhau, cảm giác thành tưu mà Phong Tử đạt được lại càng mãnh liệt, cậu ta lại càng cảm nhận được chính nghĩa của chính mình.
Cậu chỉ đang giúp đỡ những người này nhận thức sớm hơn một chút thế rằng tình cảm dù cho có thế nào cũng chẳng đáng một đồng mà thôi.
Cậu ta tự cho là đang cứu vớt người khác bằng phương thức điên khùng, tốn thời gian cố sức không công cũng phát sinh chút khó khăn, không khó khăn thì cũng mệt nhọc, chẳng qua chỉ không muốn kể công thôi.
(ọe, mắc ói =))))
Ai ngờ nước sông chẳng thuận chiều, không tránh được ướt giày -- Phong Tử đụng phái bức tường bê tông cốt thép Chẩm Lập Phong.
Cậu quen biết tên Chẩm Lập Phong này từ quan hệ làm ăn của cha mình.
Xì, muốn khen thì cũng chẳng có gì.
Phong Tử thường gặp qua vô số chàng trai anh tuấn, Chẩm Lập Phong cho dù trông không tệ nhưng trên người vẫn luôn phảng phất phong vị của một tên nhà giàu mới nổi, căn bản không thể so được những chính nhân quân tử phong quang tễ nguyệt* mà cậu ta từng quen biết.
* thành ngữ Trung Quốc, bính âm là guāng fēng jì yuè.
Ý nói là mô tả cảnh Trọng, sạch sẽ của vạn vật sau cơn mưa, trời quang mây tạnh.
Bởi vậy nên ban đầu cậu ta cũng không hứng thú với người này lắm, thiếu chút nữa đã bỏ sót món mồi ngon.
- -----
Chẩm Lập Phong chỉ thật sự khiến cho Phong Tử chú ý là tại một lần tiệc rượu xã giao.
Bọn họ cùng trong ngành nghề kinh doanh ăn uống, mặc dù không cùng một thành phố, nhưng trong quá trình nghiệp vụ cũng có chút liên quan không lớn cũng không nhỏ.
Đặc biệt làm là lĩnh vực kinh doanh ăn uống mới mẻ của Chẩm Lập Phong, nói trắng ra vẫn là phải cúi đầu trước những lão già dày dặn kinh nghiệm này.
Phong Tử nâng chén che đi vẻ mặt hóng trò vui của mình, cậu nhìn ra được đến, tên alpha này đang phải chịu không ít bức bối.
Không gia thế cũng chẳng có người trống lưng, những lời nói gian xảo bới móc, những công kích ám muội và tiệc rượu liên miên cũng khiến con người ta mệt mỏi.
Lúc đó Phong Tử chưa hề có hứng thú với hắn, chỉ ngồi tại mội chỗ xa xa, thưởng thức trò giải trí có cũng được mà không có cũng chảng sao.
Giữa đường câu để ý thấy điện thoại của Chẩm Lập Phong rung lên.
Ngay cả điện thoại cũng là dòng lỗi thời từ năm ngoái, Phong Tử nhướn mày nhàm chán, quan sát Chẩm Lập Phong đang nhíu mày bỗng nhiên thả lỏng.
"Nhanh thôi nhanh thôi, khi nào xong việc bên này anh sẽ quay về..." Chẩm Lập Phong mới một câu, đã bị người ta nâng chén trước mặt, cảm giác thoải mái trong mắt hắn cũng vừa lúc tan biến, lại ứng phó nói, "Về sau còn phải nhờ Hứa tổng ngài chiếu cố nhiều ạ, tôi tại đây kính ngài một chén..."
"Ái chà, sao mà để Chẩm tổng ngài mời rượu được..."
Phong Tử nhìn cái đó họ Hứa lão già lại bắt đầu âm dương quái khí, lại nhìn Chẩm Lập Phong khẩn trương bưng kín ống nghe sau đó quay lưng lại, ở quang ảnh mặt sau cực nhẹ cực nhanh dặn dò.
"Bé con, em ở nhà một mình cố gắng tự chăm sóc thật tốt nhé, bên này anh có việc, cúp trước."
Phong Tử sau khi thấy Chẩm Lập Phong cúp máy, trong ánh mắt chợt lóe lên ánh sáng lấp lóe, cậu ra hiệu với người bên cạnh, đổi vị trí, ngồi xuống bên trái Chẩm Lập Phong.
Ngày khi mọi người tan cuộc, không ít người dự tính phóng túng đi tăng hai hát karaoke, cậu từ chối nhã nhắn rồi bám theo Chẩm Lập Phong, đi lên sân thượng một cách lặng lẽ.
Cậu ta nhìn tên alpha cao lớn này, tựa bả vai mệt mỏi suy sụp lên hàng rào rồi thở dài,
Cậu nhìn màn hình đang sáng, rồi chợt thấy một người bình thưởng chẳng có chút nổi bật, ngoại trừ đôi mắt thì chẳng có vẻ gì hơn người.
Nhưng Chẩm Lập Phong lại vừa trân quý mà vuốt ve người trong hình, vừa dụi đôi mắt mỏi mệt.
Phong Tử ngừng lại, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra ý cười xấu xa.
Có chút thú vị.
3 4
Một ngày của Phong thiết thoạt nhìn cũng khá bình thường, cậu so với kiểu omega được người người yêu thích cũng khá ôn nhu mà đoan trang giống nhau, ít có người biết cơn bão táp sâu trong nội tâm cậu ta.
Thế là cậu ta rất nhanh thiệt lập một hình tượng tài trí ấm áp trước mặt Chẩm Lập Phong, đồng thời giúp đỡ đẩy nhanh tiến độ hợp tác giữa các hạng mục của hai phe bọn họ, cứ lần nào Chẩm Lập Phong đi công tác đàm phám chi tiết là lại tự mình tiếp tục đẩy thuyền.
Tại trò chơi của Phong Tử gia, cậu ta cũng không thổ lộ, cậu ta chỉ cần thả chút thính, đã có thể dỗ dành cái thứ trong quần của những alpha này.
Có điều Chẩm Lập Phong đúng là một kẻ kỳ quái, hắn không để hé ra chút cơ hội nào cho omega tiếp cận.
Mỗi lần bắt gặp Chẩm Lập Phong là thể nào bên cạnh cũng có đem theo không phải Thư ký thì là trợ lý, địa điểm gặp nhau không phải công ty thì chính là phòng họp, căn bản không cách khơi gọi bầu không khí ái muội.
Nhưng Phong Tử cũng sẽ không vì vậy mà bỏ cuộc, thậm chí trái lại còn khá vừa ý cậu ta, càng khó khăn, thì cậu càng có xu thế quyết tâm.
Giả bộ đứng đắn thì có ích gì? alpha đều giống nhau thôi, Phong Tử chưa bao giờ tin cái gọi là thâm tình của alpha.
Cậu có đủ tiền và quyền, có thể điều tra đầy đủ ngọn nguồn quá khứ của Chẩm Lập Phong và Vệ Tiêu dễ như trở bàn tay.
"Một beta." Phong Tử ném văn kiện trong tay vào máy cắt giấy, nhìn beta trên bức ảnh rồi lập tức vò nát, lại càng cảm thấy tràn đầy thú vị, "Thế mà lại chỉ là một beta."
Một dáng vẻ bình thường, xuất thân thấp hèn, thậm chí ngay cả tin tức tố để trói chặt alpha cũng không có, một beta như vậy, cho dù quen biết như thế nào cũng không quan trọng, chút tình cảm này sẽ bị thời gian và danh lợi tàn phá, nhưng cũng vì vậy mà có thể càng thêm vững chắc.
Đúng rồi, bọn họ thậm chí còn không có con.
Phong Tử cười giả dối.
Không đỡ nổi một đòn.
3 5
Từ sau khi phát hiện Chẩm Lập Phong luôn giữ một khoản cách đối với omega, Phong Tử lập tức chuyển hướng.
Cậu ta bắt đầu tỏ ra muốn học hỏi đối phương -- Chẩm tổng, em muốn hỏi ngài một chút, muốn theo đuổi một alpha thì phải làm sao?
Nhờ sự cảnh giác Chẩm Lập Phong đối với cậu giảm xuống, cậu ta không ngại nhắc lại chuyện xưa.
Cậu ta giả bộ như một công tử luôn thìa vàng, xuất thân vững trãi, mặc dù xảo trá ngang ngược, lại đem lòng yêu người bạn cùng mình lớn lên, cũng là con trai của một người hầu.
Đối phương lúc nào cũng ngoan ngoan phục tùng, tam tâm cậu vô cùng, nhưng vẫn mãi không chịu tiếp nhận tình cảm của cậu.
Chuyện này khiến cậu buồn rầu khác thường, thật sự cùng đường mạt lộ, lại sợ chuyện này bị người thân từ chối cắt ngang.
Cho nên nghĩ mãi cuối cùng cậu cũng tìm được một gia đình hạnh phúc lại không tâm thường chút nào, chính là gia đình nhỏ của Chẩm Lập Phong, hi vọng có thể được hắn cố vấn.
Chỉ vì muốn xác nhận tự tin tưởng của Chẩm Lập Phong, cậu còn không sợ phiền người khác mà nghĩ cách tìm cơ hội biểu diễn trước mặt đối phương một màn nhất kiến chung tình.
Phong Tử đối với chuyện đùa bỡn tình cảm này nhiệt tình hiếm có, nếu cậu ta có thể bỏ ra một phần mười nhiệt huyết này đặt lên công việc, nói không chừng cũng có thể làm một thanh niên nổi danh trong đám xí nghiệp thế gia.
Cứ một lần lại một lần, cậu là vào vai một cậu chủ nhỏ dũng cảm vì yêu cuối cùng cũng lọt vào tầm mắt của Chẩm Lập Phong.
Phong Tử mượn cơ hội cố ý diễn trò, diễn một màn bị người ta từ chối.
Đương nhiên Chẩm Lập Phong tự cho là cố vấn tình cảm thất bại cũng lúng túng ngồi ăn cùng một bữa với vị nào đó.
"Anh ấy đã không muốn ăn cùng em bữa cơm này, phải phiền Chẩm tổng giúp một chút vậy, dù sao để lãng phí đồ ăn cũng không tốt lắm...!Em lại không có khẩu vị."
Nhà hàng này hôm nay đã trang hoàng đủ lãn mạn, ánh đèn mờ tối lại làm nổi bật dáng vẻ yếu đuối khiến ai cũng thương tiếc của Phong Tử.
Tiếc là cậu ta lại ném hết đôi mắt xinh đẹp cho một kẻ mù ngắm.
Chẩm Lập Phong đúng là một alpha chưa từng va chạm xã hội, chỉ biết là vùi đầu ăn, vừa nói ăn vừa làm một bộ dáng đau khổ, như thú hắn ăn không phải trứng cá muối cao cấp mà cám heo, nhất định phải làm vậy à?
Cậu không chỉ phải mới cái tên ham ăn ham uống này một bữa, còn phải trơ mắt nhìn Chẩm Lập Phong vừa ăn xong cơm đã vội vàng hoảng chạy mua hạt dẻ rang đường bên lề đường, vừa nóng bỏng đến dậm chân, vừa tạm biệt cậu ta nói phải về nhà nhanh, không hạt dẻ nguội mất thì người hắn yêu hắn sẽ không vừa ý.
Phong Tử đứng giữ đầu đường gió tuyết tháng mười hai chỉ có thể dặm thẳng chân.
Tức chết cậu rồi!
3 6
Một lần không thành công rồi lại bày kế lại.
Phong Tử bắt đầu cố ý mượn chuyện làm ăn khiến Chẩm Lập Phong bận tối mày tối mặt, lại thường thường trong lúc đó lưu lại một ít dấu vết tiếp xúc ngắn ngủi như có như không.
Một chiếc khăn tay, đồng hồ bỏ túi, cậu thậm chí còn lưu lại trong xe Chẩm Lập Phong một lọ nước hoa tin tức tố của omega.
Cậu đã hiểu được rằng tên alpha Chẩm Lập Phong này chẳng thèm quan tâm tới tất cả những gì cậu làm, sẽ càng chẳng muốn bỏ chút công sức để cân nhắc này kia.
Nhưng trong suy nghĩ của cậu đã định hình rằng tất cả trên đời alpha đều là những kẻ bạc tình bạc nghĩa khiến cậu không thể tin, lại càng cố chấp muốn chia rẽ Chẩm Lập Phong và người yêu của hắn.
Dường như chỉ cần mối tình của bọn họ tan vỡ, cậu mới có thể vừa lòng thỏa ý, quả thật là người cũng như tên.
Đúng như dự tính, Chẩm Lập Phong thần kinh thô như vậy cũng chỉ là thiếu số thôi, người yêu của hắn thông minh hơn hắn nhiều, beta tên là Vệ Tiêu tìm đến cậu rất nhanh.
Cặp đôi này cũng giống nhau, chỉ như đám nhà giàu mới nổi.
Vệ Tiêu thậm chí còn chẳng chú ý đang trong quán cà phê mà vẫn gọi một cốc hồng trà chanh.
Cậu cũng không để ý dáng vẻ thô bỉ không sĩ diện của mình, bình thản ung dung bưng lấy ly hồng trà chanh mắc cười kia, uống một ngụm.
Mà khi ánh mắt Vệ Tiêu ánh mắt dừng trên người cậu, Phong Tử lại cảm giác được một điểm bất an.
Nhưng cậu lập tức đè xuống cảm xúc dị thường này, lại như thói quen vung lời giả dối, cậu bịa ra kịch bản lãng mạn giả tạo, dõng dạc nói với Vệ Tiêu cậu yêu Chẩm Lập Phong nhiều bao nhiêu, mà Chẩm Lập Phong với cậu cũng có bao nhiêu dục vọng khó nói.
Bọn họ trong lúc đó phảng phất như có được thứ tình cảm tha thiết chân thành nhất trên thế gian, mà Vệ Tiêu lại từ đó trở thành nhân vật phản diện độc ác ngăn trở.
Cậu miêu tả sinh động như thật, giống như chính cậu cũng tin vào thứ tình yêu có một không hai này.
Nói đến độ lay động trời đất, Phong Tử thậm chí nhập tâm chảy ra giọt nước mắt, nhưng Vệ Tiêu lại luôn luôn rất bình tĩnh, thậm chí lúc nghe Phong Tử nói những lời khoa trương sùng bái kia còn lộ ra dáng vẻ tươi cười tự nhiên.
Phong Tử thật muốn đập cậu ta một phát cho tỉnh, chồng cậu ta còn chẳng được ưu tú như vậy trời đất ơi!
Phong Tử không rõ vì sao hai con người này ai cũng chọc cậu tức tối, cậu không nhịn được hỏi: "Anh nghe lâu vậy rồi, mà không có gì muốn nói à?"
"Cậu thích phong độ ổn trọng của anh ấy, cử chỉ tiêu sái..." Vệ Tiêu bắt đầu tổng kết bài diễn thuyết của cậu, "Đúng không?"
"Đương nhiên? Chẩm tổng rất có mị lực!"
"Có thể thực ra, những thứ đó đều từ tiền của anh ấy mà ra." Vệ Tiêu cười cười, vẫn như hững hờ như cũ, "Nếu vẫn là anh ấy mà là phường chợ búa, cậu sẽ yêu anh ta không?"
Phong Tử không đáp, nhưng Vệ Tiêu còn tiếp lời.
"Cậu sẽ không." Beta này có một đôi mắt rất đẹp, cậu thoạt nhìn rất bình tĩnh, "Người cậu yêu là anh ấy của hiện tại, sạch sẽ tươm tắt, không phải anh ấy...!mà nói đúng hơn là, cậu hoàn toàn không yêu anh ấy, cậu chỉ đang tò mò thôi."
Phong Tử không hiểu lời Vệ Tiêu, nhưng Vệ Tiêu vẫn ung dung như cũ.
"Đây không phải là lần đầu tiên cậu làm chuyện như vậy đúng không? đào góc tường nhà người khác khiến cậu vô cùng sảng khoái? Có điều thoạt nhìn cậu cũng quen việc đấy, đổi lại người khác thì đúng là vô cùng hiệu quả...!Chẳng qua, cũng không sai, tôi và anh ấy lúc đó có thể sẽ chia tay." Vệ Tiêu như có ý đồ mà lại dường như không phải, cuối cùng vẫn nâng cốc uống một hơi cạn sạch, đứng lên, bỏ lại một câu, "Cậu nói đúng, trên đời này không có cuộc tình nào chẳng thể chia lìa...".