Je Jae đã ngủ đúng 2 ngày, cô mất quá nhiều năng lượng cần được cung cấp lại. Lúc mở mắt ra đã nằm trong phòng V.I.P của bệnh viện.
-Je Jae, cậu tỉnh rồi sao?Làm tớ lo chết mất.-Soo Jin mở cửa vào thấy cô đã tỉnh mừng rỡ nói
-Ừm, Hyun Woo, anh ấy sao rồi?-cô sực nhớ hỏi
-Hyun Woo... cậu ấy.... cậu ấy....-Soo Jin đột nhiên lúng túng, lời nói cứ ngập ngừng
-Anh ấy xảy ra chuyện gì hả?-cô sốt ruột hỏi, Soo Jin cứ vầy sẽ hù cô chết mất
-Cậu ấy...
Đúng là muốn hù cô chết mà, rốt cuộc Hyun Woo có ảy ra chuyện gì không?Hay là....
Không thể nào!!! Cô lập tức rút hết dây nhợ gắn trên người mình, xuống giường.
-Je Jae, cậu làm gì vậy?Sức khỏe cậu chưa hồi phục đâu.-Soo Jin hốt hoảng nói
-Nói ình biết, Hyun Woo đang ở phòng nào?-cô lắc người Soo Jin hỏi
-Kế bên.-Soo Jin đáp
Cô hối hả đi ra khỏi phòng, không kịp nhìn thấy nụ cười tinh quái của Soo Jin.
Je Jae mở cửa phòng bệnh cảnh, kết quả nhìn thấy Yoo Bo ngồi bên giường không ngừng lay người Hyun Woo, còn Hyun Woo lại nằm im bất động, đầu còn quấn băng trắng, khắp người toàn dây nhợ, cả người còn quấn băng nữa.
-Hyun Woo, cậu mau tỉnh lại đi, đừng có đi như vậy mà...-Yoo Bo thấy cô vào lập tức lớn tiếng hơn
-Je Jae, mình không muốn cậu buồn nên giấu cậu, bác sĩ nói Hyun Woo có thể sẽ không tỉnh lại...-Soo Jin đi vào hơi xúc động nói, ánh mắt nhìn sang Yoo Bo
-Je Jae, cậu xem, Hyun Woo cậu ấy cứ nằm đây, cậu mau lại nói lời cuối cùng đi.-Yoo Bo nhìn cô, đứng dậy nhường chỗ cho cô
Cô từng bước từng bước loạng choạng bước lại ngồi bên giường anh, có phải là cô gây ra không, hay là cô đã làm luyên lụy anh?
-Hyun Woo, anh mau tỉnh lại đi... đừng có ngủ nữa... tôi không hận anh nữa đâu...-cô nghẹn ngào nói, nước mắt cũng nhanh chóng tuôn, ra sức nắm cánh tay anh lay lay
Đứng phía sau, Yoo Bo cùng Soo Jin không ngừng nhìn nhau cười.
-Anh tỉnh lại đi... anh còn chưa bù lỗi cho em mà... anh nói sẽ không rời xa em mà... em đã cố gắng vì anh sống tiếp, vậy sao anh lại ra đi chứ? Mau tỉnh lại đi...-cô càng ngày càng lớn tiếng
-Em yêu enh mà... làm ơn tỉnh lại đi.... em sẽ ở bên anh...-cô gục đầu xuống khóc lớn lên, anh nói không cho cô đi mà, vậy sao anh lại đi trước chứ?
-Haha... tớ nhịn hết nổi rồi....-Yoo Bo cùng Soo Jin đột nhiên bật cười lớn
-Em nói rồi nhé, không được rời xa anh.-Hyun Woo nở nụ cười mở mắt nhìn cô
-Anh... anh dám.... dám gạt em...-cô đỏ mặt đến tận mang tai nhìn cô, thì ra là do anh sắp đặt, quá đáng mà.
-Nếu không thì làm sao cậu nói ra lời thật lòng chứ?-Yoo Bo ở phía sau vẫn còn cười nói
-Qúa đáng.-cô hét lên, sau đó đùng đùng bỏ ra ngoài, vừa xấu hổ mà vừa tức nữa
-Je Jae...
-Hình như cậu ấy giận rồi.-Soo Jin nói
-Mau qua đó xem cậu ấy đi, chắc cậu ấy mắc cỡ, haha....-Yoo Bo nháy mắt với Huyn Woo cười lớn
-Ừm.
Hyun Woo xuống giường, đi qua bên phòng bệnh của cô, hình như anh đã giỡn quá chớn, làm cô giận rồi, cần phải qua xin lỗi. Zing Blog