Nhưng mà giớ đây, tất cả đều là quá khứ, lúc đó, cô có anh bên cạnh, anh lo lắng, ân cần quan tâm cô, nhưng mà cô luôn làm anh tổn thương, luôn khiến anh đau khổ. Cô là 1 đứa con gái xấu xa, đáng lẽ không nhận được tình cảm của anh mới đúng, anh nên yêu người con gái khác tốt hơn cho cả anh và cô.
_Bốp
-Ui daaa, ai chơi kì vậy?-Je Jae đang đứng thì bị ai đó dùng cây đánh, quay người qua... OMG là thầy Yul Nam, nhanh chóng nở nụ cười lấy lòng, nói
-Thầy... thầy, em chỉ đứng nghỉ 1 chút thôi.
-Đứng nghỉ ha.-thầy chấp tay sau lưng cười
Thầy cười hả?Chẳng lẽ thầy tha cho tôi, haha đúng là hên
-Dạ dạ, em chỉ nghỉ 1 lát, rồi em sẽ chạy tiếp.-cô gật đầu máy móc
-Có tin tôi cho em chạy thêm 10 vòng nữa không?-thầy lại rống lên
-Không cần thầy ơi, em chạy ngay, còn 5 vòng nữa thôi.-cô nói rồi vọt lẹ chạy thêm 5 vòng
-Hừ...
Cuối cùng cũng chạy xong, chân muốn rụng rời, mỏi muốn chết. Je Jae nhanh chóng ngồi xuống đất, xoa xoa cái chân bủn rủn của mình
-Tội nghiệp bạn tôi.-Ji Ki nói
-Này, cậu đang chcọ tớ hay là thông cảm cho tớ đây?-cô lườm lườm
-Đương nhiên là thông cảm rồi, bạn hiền.
-Mà này, chuyện cậu quen Hyun Woo là thật sao?-Soo Jin làm mặt nghiêm nói
-Ờ, cái đó... đúng vậy.-tôi gật đầu
-Tại sao chứ?Cậu với anh Dong Hwa chẳng phải đang tốt sao?-Soo Jin rất khó hiểu nói
-Tốt thì sao?Tớ hết yêu rồi.-cô cười giễu
-Cậu đang phủ nhận thôi, Je Jae à, cậu thành thật với bản thân mình đi.-Ji Ki vịn vai cô lắc lắc
-Giá mà tớ có thể phủ nhận thì hay biết mấy, giá mà tớ không gặp lại anh ấy và đồng ý quay lại thì tốt biết bao. Nhưng mà giá như cũng chỉ là giá như, không đúng sao?
-Tớ vẫn không tin cậu yêu Hyun Woo, cậu rất yêu anh Dong Hwa, rất là khác, vì anh ấy 2 năm trời cậu đã sống cuộc sống thế nào cậu có nhớ không?Vậy mà đùng 1 cái lại bỏ rơi anh ấy như 2 năm trước, lí do là yêu người khác, cậu đang gặp chuyện gì đúng không?
-Tin tớ đi, tớ hết yêu anh Dong Hwa rồi, người tớ yêu bây giờ là Hyun Woo, cậu đừng hỏi nữa.
Cô nói, quay sang nhìn chỗ khác, tâm trạng cũng không khá ấy, ước gì cô đừng đến trường Yonsei này tìm anh, ước gì cô đừng chấp nhận nắm tay anh 1 lần nữa thì tốt biết mấy. Nếu không bây giờ anh đã không cần đau khổ rồi.
Học thể dục xong thì lên lớp, Je Jae học ở đây cũng gần hết năm nhất rồi, chỉ vài tháng nữa thì thi, phải tập trung học lên năm 2 rồi ra trường nữa. Ước mơ của cô là được làm cố vấn luật cho 1 công ty nào đó, hoặc làm luật sư, có thể tìm lại công lý cho xã hội, cho nên phải cố gắng mới được.
Giờ giải lao, Je Jae vào phòng y tế, đột nhiên cô lại muốn gặp chị Rae Ah. Nắm đấm cửa mở vào, thì nghe được cuộc trò chuyện của 2 người nào đó, khẽ dừng lại nhìn vào trong là Hyun Woo và chị Rae Ah, sao hai người này làm gì mà bí mật vậy ta? Dừng chân lại lắng nghe
-Chị, em biết chị lo cho em, chị yên tâm đi mà.-Hyun Woo nói
-Em mà làm tổn thương Je Jae, chị sẽ không tha cho em đâu. Mặc dù chị rất thích Je Jae sẽ là em dâu của chị, nhưng mà chị không thích là bị ép buộc.-chị Rae Ah lên tiếng cảnh cáo
-Em biết mà chị, nhưng mà người em lo là ông. Em nghĩ ông sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.
-Chị cũng nghĩ vậy, có lẽ em nên cẩn thận hơn. Với lại, chuyện hôm qua Dong Hwa tỏ tình với Je Jae, chị thấy Dong Hwa rất yêu Je Jae và em ấy cũng vậy, chỉ là không hiểu tại sao lại chọn em?-chị Rae Ah nói nhìn anh chăm chăm
-Chị nhìn em vậy là sao?Em hoàn toàn không làm gì a.-anh giơ tay lên mặt vô "số" tội
-Thật chứ?-chị nghi hoặc
-Đúng mà. Chị hai, tin em đi, em rất ngoan mà =="
-Ừa, em chỉ giỏi làm trò.-chị bật cười
Chị hai?Sao anh lại kêu chị Rae Ah bằng chị hai?Không lẽ hai người này là chị em?Nhưng mà 1 người là họ Shin, 1 là họ Han, sao có thể?
Không cẩn thận, Je Jae gậy ra tiếng ồn, liền thu hút hai người, lúc đầu hơi ngạc nhiên nhưng sau lấy lại bình tĩnh
-Là em à Je Jae?Sao không vào?-chị Rae Ah nở nụ cười chào đón
-Dạ, tại em thấy 2 người nói chuyện nên không muốn quấy rầy.-cô hơi lúng túng nói, dù sao nghe lén người khác nói chuyện cũng không hay cho lắm
-Sao em lại đến đây?-anh nhăn trán nói, chẳng lẽ cô đã nghe hết sao?
-Tôi chỉ muốn tìm chị Rae Ah, ai dè...-cô ngập ngừng nói
-Ai dè lại nghe hết.-anh tiếp lời cô
-Ờm.-cô cúi đầu
-Nè, có chuyện gì quan trọng đâu mà em lo, sẵn em nghe hết chị cũng không giấu em nữa, chị là chị hai của Hyun Woo.-chị Rae Ah không vòng vo nữa mà nói luôn
-Chị hai?Sao lại có thể chị?Chị là Han Rae Ah, còn anh ấy là Shin Hyun Woo. Hai họ hoàn toàn không giống nhau a.
-Tên thật của chị ấy là Shin Hyun Yeon.-anh mở miệng
-Hở?-cô tròn mất, thì ra Han Rae Ah là tên giả của chị sao?
-Em không biết cũng đúng, là vì chị xung đột với gia đình nên ra ngoài tự lập, cũng đổi tên luôn.-chị vội giải thích
-À, vậy sau này em phải kêu chị là chị Hyun Yeon à?-cô ngây mặt hỏi
-Em muốn sao cũng được mà.-chị nói
-Dạ.
-Vậy sao này Hyun Woo có làm gì em, em xuống méc chị.-cô mắt sáng rỡ nói
-Được, chị sẽ trừng phạt nếu em ấy làm gì em.-chị phì cười
-Ai cho em hả?-anh trừng mắt đe dọa
-A, chị xem, anh ta lại ăn hiếp em kìa, anh ấy ngày nào cũng vậy hết á.-cô vội núp sau lưng chị Rae Ah mắt long lanh, y như đứa trẻ bị ăn hiếp núp sau lừng mẹ
-Em mà ăn hiếp em ấy, xem chị có tha cho em không?-chị nhìn anh đe dọa
-Sợ 2 người rồi, tôi sao cãi lại được.-anh bó tay
-Coi như anh biết điều. Chị Rae Ah sau này có gì em sẽ méc chị nha.
-Được.
-Mệt 2 chị em quá, tôi xin thua, tôi lên lớp trước.-anh cười, sau đó cất bước đi
Nhìn bóng lưng anh khuất sau cánh cửa, khẽ cười, công nhận cũng vui a, thường ngày chỉ là anh chcọ cô, hôm nay cô chọc được anh, tâm trạng lại thoải mái rồi.
-Em tìm chị có việc gì à?-chị nói
-Dạ không, chỉ tại muốn xuống đây gặp chị thôi.-cô cười xòa
-Ừa, Je Jae, em có thật sự yêu Hyun Woo không?-chị đột nhiên hỏi
-Dạ, cái này.... là thật.-cô hơi bối rối đáp, yêu anh?Cô chưa bao giờ nghĩ tới cả, người cô yêu mãi mãi là anh Dong Hwa.
-Bởi vì chị thấy Hyun Woo rất yêu em, nó chưa yêu cô gái nào như em cả.
-Dạ!?
-Hyun Woo là 1 đứa trẻ tội nghiệp, từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương gia đình, em cũng biết đó, nó là cháu đích tôn, nên được giáo dục rất nghiêm khắc, từ nhỏ đã dạy bảo khắc khe, ba mẹ chị lại thường xuyên ra nước ngoài công tác, chỉ có 2 chị em nương tựa vào nhau, cho nên nó đã trở thành như vậy.-chị nói khuôn mặt phảng phất buồn
-...-cô im lặng, ánh mắt kinh ngạc, cô không ngờ 1 người ngạo mạn, lạnh lùng như anh lại có 1 quá khứ như vậy.
-Có lẽ em không tin nhưng mà là thật, em ấy đã có 1 cuộc sống cô đơn từ nhỏ, qua lần này chị có thể thấy em ấy rất yêu em, cho nên chị rất vui khi em cũng yêu em ấy.
-Em biết rồi chị.-cô mỉm cười đáp
-Ừm, chị rất vui.
-Dạ.
Nói chuyện 1 lúc thì lên lớp học, cô cũng suy nghĩ rất nhiều, có nên cho anh cơ hội hay là cứ như xưa. Nên hay không nên đây?Đúng là rắc rối.
...