Tình yêu xứ Hàn

 Bốn giờ trôi qua, đèn đỏ đang sáng kia rốt cục cũng chuyển sang xanh. Ba người tới trước cửa phòng phẩu thuật. Vài người đi ra, viện trưởng tháo khẩu trang xuống, sau đó nhìn Hyun Woo, thanh âm có chút run rẩy nói:
 
-Cậu Shin, phẫu thuật rất thành công.

Ba người nghe xong thở phào nhẹ nhõm, viện trưởng mở miệng lần nữa:
 
-Nhưng mà...

Hyun Woo kéo cổ áo viện trưởng, sau đó hạ giọng nói:
 
-Nhưng cái gì?

Viện trưởng bị dọa cho sợ, nuốt nước bọt, sau đó run rẩy nói:
 
-Nhưng là, cô ấy, có lẽ bị 1 áp lực nào đó tác động, ức chế trong bản thân tích tụ lại khiến cô ấy rất chán ghét cuộc sống này, khi tỉnh thì khó có thể nói được.
 
Sắc mặt anh đen lại, nhìn viện trưởng, giận dữ thét:
 
-Tôi đã nói cái gì? Hả? Tôi đã nói gì?
-Thật xin... lỗi... chúng tôi đã cố gắng... hết sức, chỉ là do cô ấy chịu 1 tổn thương quá nặng, cho nên trốn tránh bằng cách không nói thôi.
 
Yoo Bo ở một bên nhìn không nổi nữa, vỗ vai Hyun Woo, nói:
 
-Cô ấy ra rồi, không tới thăm sao?
 
Quả nhiên rất có hiệu quả, Hyun Woo hất viện trưởng qua một bên. Viện trưởng đứng lên, đẩy mắt kính đứng một bên, tim muốn nhảy ra ngoài, lấy tay áo lau mồ hôi.

Hyun Woo nhìn Je Jae tái nhợt nằm đó, đôi môi vốn đỏ thắm nay tái nhợt, băng gạc trắng quấn quanh cổ tay trái. Anh nhìn cô, trong lòng có cái gì đó đau nhói. Anh theo cô vào phòng bệnh V.I.P, vừa mới ngồi xuống, Soo Jin cầm tay nhỏ nhắn của cô, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Yoo Bo nhìn, nghĩ thầm, phụ nữ quả thật được hình thành từ nước?

-Je Jae, cậu mau tỉnh lại đi.-Soo Jin nức nở nói, đôi mắt đẫm lệ mông lung.

Hyun Woo liếc nhìn Yoo Bo, ý là: Đưa người phụ nữ của cậu về nhà đi. 
 
Yoo Bo nhếch môi mỏng, sau đó kéo Soo Jin, không đợi cô phản ứng liền bế cô ra ngoài, cũng không màng tới chuyện cô la lối om sòm. Phòng bệnh chỉ còn lại cô và anh. Cô bình thản nằm trên giường bệnh, bên cạnh đều là máy móc y khoa, trên mu bàn tay cô còn có kim tiêm truyền thuốc vào cơ thể. Trái tim anh đau nhói, không có cách nào hô hấp được. Tim bị thương như vậy thì làm sao thoải mái được đây.
 
-Je Jae, anh xin lỗi, là tại anh không tốt, em mau tỉnh dậy đi, anh hứa sẽ không ràng buộc em, sẽ cho em tự do mà.-anh run rẩy nói
 
-Anh xin lỗi, chỉ cần em tỉnh, cho dù em có làm gì, muốn thế nào anh cũng không trách em, em mau tỉnh lại đi, xin em...
 
Trong lúc này đây, anh chỉ cần cô tỉnh lại, anh sẽ thuận theo những lời cô nói, bất kể việc gì, làm ơn, tỉnh lại đi.
 

 
Đã 1 tháng trôi qua, cô vẫn chưa tỉnh lại, anh càng lo lắng hơn, người anh cũng gầy đi, suốt 1 tháng qua ngày nào anh cũng túc trực trong bệnh viện, ngay cả đi học cũng không, tập đoàn Dae Yeon ông anh đã thông báo đại chúng anh sẽ là chủ tịch kế nhiệm, nhưng mà với anh lúc này đây, chỉ cần cô tỉnh dậy là được rồi.
 
Anh từng bước đi lại cửa sổ kéo rèm qua 1 bên để cái nắng của buổi sớm mùa đông chiếu vào, sau đó quay lại ngồi cạnh giường, nhẹ nắm tay cô lên
 
-Em xem, tuyết đang rơi đó, em mau tỉnh lại đi, anh dẫn em ngắm tuyết. Còn nữa, hôm nay anh lại đem hoa oải hương cho em, em xem, rất đẹp và thơm đúng không?-anh mỉm cười nhìn gương mặt của cô
 
-Je Jae, em đã ngủ đúng 1 tuần rồi, em đừng lười biếng nữa, mau thức dậy đi, không thức là hư lắm đó, chẳng phải em muốn được tự do sao?Em tỉnh lại đi, anh hứa sẽ thả em ra mà.
 
-Mau tỉnh lại đi, anh xin em...
 
Trong 1 tháng qua, kể từ lúc cô cắt cổ tay tự sát, ngạo khí của Hyun Woo hoàn toàn bị đục khoét, anh yếu đuối đi, sợ hãi cũng nhiều hơn, anh rất sợ, mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng, anh thấy người cô đầy máu, trách anh tàn nhẫn rồi cũng biến mất xa anh mãi. Lúc đó anh càng sợ, sợ mất cô, nên không dám rời giường bệnh cô nửa bước.
 
Chuyện này, chỉ có anh, Soo Jin và Ji Ki biết, ngay cả ba mẹ cô cũng không, anh nói dối họ là dẫn cô đi du lịch dài hạn nếu thông báo cho họ biết, họ sẽ rất đau lòng.
 
Bàn tay vốn đang nắm chặt tay cô, lại cảm nhận được sự cử động yếu ớt từ tay cô, cúi nhìn bàn tay đang giữ tay cô, 1 ngón tay của cô nhúc nhích rất nhẹ, nếu không để ý sẽ không nhìn thấy được.
 
Anh mừng rỡ, hét như điên gọi bác sĩ
 
-Bác sĩ, bác sĩ, tay cô ấy cử động.
 
-Bác sĩ, mau vào đây...
 
Bác sĩ cùng vài y tá khẩn trương chạy vào xem, anh bị y tá đuổi ra ngoài, chỉ có thể nhìn qua lớp cửa kính, anh thấy bác sĩ dùng mọi thiết bị y khoa khám, đo nhịp tim, huyết áp, truyền dịch...
 
-Park Je Jae, em nhất định phải tỉnh lại.Zing Blo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui