---Tại Seoul. Tập đoàn Dae Yeon---
Shin Hyun Woo ngồi bên cửa sổ đang chăm chú xem tài liệu, thỉnh thoảng viết một hai dòng ghi chú lên, ánh mắt sáng như đuốc, bất kỳ việc nhỏ nhặt gì cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của anh.
Vẻ mặt của anh tồn tại sự lãnh lẽo giống như bức tượng phương Tây được tạc khắc, đôi môi mỏng kiên nghị hấp dấn, chiếc cằm sắc sảo, dáng người trên dưới tương xứng, âu phục sang trọng quý phái, cả người tản ra một loại khí chất của vua chúa.
Ánh mắt của Shin Hyun Woo nhìn ra ngoài nơi xa xăm, hiện ra một khuôn mặt, mờ nhạt nở nụ cười với anh, vẫn đẹp như vậy quen thuộc như vậy. Nhưng lúc anh dõi theo thì đó chẳng qua chỉ là ảo giác của mình, không kìm được nỗi mất mác.
Năm năm rồi, rốt cuộc cô ở đâu? Cô có khỏe không? Sống có tốt không?
Khẽ cười nhạt, rời khỏi anh là điều cô mong muốn nhất, làm sao có thể không sống tốt, không khỏe mạnh được chứ?
Anh đã và đang tìm cách quên em, mà thật ra em có đến với anh đâu nhỉ? Anh mong em hãy rời xa trái tim anh ra nhưng mà anh biết đó là điều không thể, năm năm không phải là khoảng thời gian dài nhưng với anh là hàng ngàn thế kỉ, anh đã thử nhiều cách quên cô đi, ngày nào cũng uống rượu, anh cũng bắt đầu hút thuốc, quen nhiều cô gái nhưng mà hình bóng cô vẫn ngự trị trái tim anh, không phai mờ.
Gia đình cô, anh đã thay chăm sóc họ, đôi lần họ hỏi cô đâu, anh chỉ lãng tránh hoặc nói rằng cho cô ra nước ngoài du học, giá mà có thể thế thì hay biết bao. Nói dối riết cũng thành thói quen, mỗi lần gặp họ chỉ không dám nhắc đến chuyện cô thôi.
-Chủ tịch, chi nhánh tại Đài Bắc bị công ty Miany kiện, nói chúng ta cướp đoạt quyền sở hữu công ty Vouna. Chúng ta còn thua kiện nữa.-Rim Hee nói
-Ai tiếp quản chi nhánh tại Đài Bắc?-giọng anh sắc bén hỏi
-Là giám đốc Lee.
-Nói tóm tắt vấn đề đi.
-Công ty Miany có ý định mua lại công ty Vouna nhưng mà giám đốc Lee đã mua lại, trong cuộc kiện tụng, chúng ta vốn thắng nhưng mà bị 1 vị cố vấn luật của công ty Miany làm thua thiệt, cô cố vấn luật này nói rất có lí lẽ, làm cho chủ tòa...
-Sa thải ông ta.-anh cắt ngang lời Rim Hee, giọng lạnh băng nói
-Tôi biết rồi.
Rim Hee đáp, cô phải công nhận, trong khoảng thời gian năm năm qua, anh đã thay rất nhiều, làm việc quả quyết, ra tay tàn ác nhẫn tâm, tính khí ngày càng lạnh lùng, như tảng băng. Mặc dù cô rất muốn biết chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian năm năm đó nhưng mà không dám hỏi tới. Bởi cô biết, anh không thích bị ai khác hỏi về chuyện riêng tư của mình
-Đặt vé máy bay, ngày mai tôi muốn đến Đài Bắc.
-Chủ tịch không cần nhất thiết phải đến tận Đài Bắc đâu, có thể sai người...
-Không cần, sẵn tiện đi du lịch.
Anh cắt ngang lời Rim Hee, không hiểu sao việc đi Đài Bắc anh lại rất nôn nức, cứ như ở đó có người anh muốn gặp.
Park Je Jae khi nào anh mới gặp lại em...
***
Park Je Jae đi đến quán coffee Cầu Vồng, đi đến bàn mà Soo Jin ngồi sẵn đó
-Cho tôi ly cam vắt được rồi.-Je Jae ngồi xuống ghế nói với phục vụ
-Ji Ki mới điện thoại cho mình.-Soo Jin cầm ly dâu ép uống 1 miếng nói
-Ji Ki nói gì?
-Nó nói nhớ 2 tụi mình, nó cũng muốn qua đây.
-Vậy kêu Ji Ki qua đây.-cô cười
-Nhỏ nói cậu sướng, được tên Hyun Woo cho du lịch nước ngoài, tớ định nói là tên đó đâu có ý tốt vậy, hại cậu....
Nói đến đây, Soo Jin mới biết lỡ lời, vừa định xin lỗi cô phục vụ đã bừng ly nước ra cắt ngang lời cô
-Nước của cô.-phục vụ để ly cam vắt lên bàn rồi rời đi
-Je Jae, tớ...
-Tớ nhớ Ji Ki lắm, nói nhỏ nào rãnh qua đây chơi.-cô cắt ngang lời Soo Jin, tay khuấy đều ly nước
-Thế còn anh Dong Hwa?-mặc dù biết nhắc tới anh Dong Hwa, cô sẽ đau lòng nhưng mà Soo Jin cũng phải hỏi
Bàn tay vốn đang khuấy đều ly nước lại dừng lại hẳn.
Đối với Shin Hyun Woo, cô chỉ còn thù hận, vậy còn anh Dong Hwa?Đã quá lâu cô chưa gặp anh, cô đã gây cho anh vết thương quá lớn, đến nỗi, cô chẳng còn dám nhìn mặt anh.
-Với anh ấy, mình mãi như năm năm trước.-cô mở miệng sau 1 hồi im lặng
-Thôi thôi, nói chuyện khác, hôm nay làm có gì vui không?-Soo Jin đánh lãng qua chuyện khác
-Bình thường thôi. Làm cố vấn luật cho công ty Miany cũng không tệ.-cô nhún vai
-Ừ, có gì chiếu cô tớ nhé, đàn chị.
Soo Jin trêu, thật ra Soo Jin học ngành kinh doanh, đang làm ở phòng ma-két-ting của công ty ba nhỏ tại Đài Bắc, thỉnh thoảng cô có qua giúp công ty nhỏ vài vụ kiện, thành ra bị nhỏ chọc, kêu bằng đàn chị.
-Chọc tớ hoài đi, tớ trừng phạt bây giờ.-cô giơ nắm đấm đe dọa
-A, a, tha cho em đi, đàn chị.
-Xí, không thèm chơi với cậu nữa.-cô làm mặt hờn dỗi quay ra nhìn ngoài cửa kính
-Nè, giận à, đừng mà, chọc cho vui thôi.-Soo Jin khuề khuề hối lỗi
-Phì...-cô phì cười, đúng là hết cách nói
Nói vài câu chuyện phiếm xong thì cô và Soo Jin dẫn nhau đi mua sắm, rồi cùng về nhà cô nấu ăn, tắm rửa rồi đi ngủ. Ngày mai lại là 1 ngày mới.
***
Tại sân bay lớn nhất Đài Bắc, chuyến bay từ Seoul bay đến Đài Bắc hạ cánh, từ trong khoang hạng nhất, Shin Hyun Woo bước ra liền thu hút đám đông.
Anh mặc bộ âu phục đen, đeo chiếc mắt kính râm đen, hai tay đút vào túi quần, dõng dạc bước ra, tuy đeo kính nhưng cũng thấy anh là 1 mĩ nam, sóng mũi cao, đôi môi đỏ, từ anh tản ra 1 luồn khí lạnh và khí chất vương giả làm ai cũng tránh đường nhường cho anh đi.
Bên anh còn có cả thư kí xinh đẹp cùng 2 bảo vệ xách hành lí giùm, nhìn cũng biết là người quan trọng trong xã hội.
Anh lên chiếc Limborghini đen đã đợi sẵn, chiếc xe lăn bánh chạy đi