Đi hết 1 ngày, Je Jae về đến nhà đã là trời tối, thay đồ xong, đang ở trong phòng của mình, ôm chiếc PC xem lại vài vụ kiện thì bị tiếng chuông cửa quấy rầy
_Ding...dong
Tiếng chuông cửa cứ reo lên, cô ra cửa xem qua ô màn hình nhỏ, phía trước không có ai cả. Là ai nhấn chuông mà đi mất vậy?
-Ai đó???-Je Jae mở miệng
Bên ngoài vẫn không có ai trả lời, là ai vậy??? Soo Jin hả???
Mở cửa ra, nhìn xung quanh không có ai cả, không lẽ ai đó trêu chọc cô sao?
Đóng cửa lại, khẽ lắc đầu, không biết là ai rãnh rỗi chọc phá cô đây?
Chỉ là cô không kịp nhìn thấy từ phía sau vách tường kia, Shin Hyun Woo lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt luyến tiết khi cô đóng cửa lại, anh muốn lại, ôm lấy cô, tận hưởng hơi ấm, mùi thơm của cô.
_Ding....dong
Lại là chuông cửa, là ai nữa đây?Bộ rãnh lắm sao mà cứ phá cô hoài vậy?Tối rồi nha, đừng có chọc cô điên nha.
-Ai đó???-Je Jae hơi bực bội đi ra mở cửa, kết quả..... đứng hình tại chỗ
Tại... tại sao?Tại sao anh lại ở đây?Là cô suy nghĩ nhiều sao?
-Lâu rồi không gặp.-ánh mắt anh rối bời, nói
Chính là không dám gặp lại tên ác ma như anh, cô lập tức đóng cửa lại nhưng mà chậm 1 bước, anh đã đưa tay chặn lại
-Anh đến đây làm gì?Cút đi.
Cô kích động nói, 5 năm đã 5 năm rồi, chẳng lẽ anh cứ bám theo cô, không chịu buông tha cô, cô không muốn lại như 5 năm trước, cô đã quá sức chịu đựng rồi
-Xin em, anh xin em.... anh biết, em rất hận anh... nhưng mà hãy cho anh cơ hội.-đây là lần đầu tiên anh cúi đầu cầu xin ai đó, anh không muốn mất cô lần 2 đâu.
-Anh cút đi... cả đời này tôi không muốn gặp lại anh, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.-cô hét lên, cô không muốn cùng 1 chuyện mà tới 2 lần lặp lại
-Anh biết lỗi rồi, xin em... 5 năm qua, anh đã ân hận... em có biết, suốt 5 năm qua anh đã rất đau khổ, đừng xua đuổi anh... xin em...
Anh nghẹn ngào, anh biết có nói gì thì cô cũng không tha thứ, chỉ là với anh, cô là tất cả, là sinh mạng, là mọi thứ trên đời, anh có thể không cần bất kể gì, tiền tài, danh vọng anh đều có thể từ bỏ, chỉ cần có cô, chỉ cần cô bên anh là quá đủ rồi.
-Tôi không quan tâm, anh đi đi... 5 năm trước, anh hành hạ tôi chưa đủ sao?Bây giờ lại muốn đem tôi ra đùa giỡn, bỡn cợt nữa sao?Tôi không còn là Park Je Jae của 5 năm trước nữa, anh cút đi...
-Je Jae, anh cầu xin em, cầu xin em, em muốn anh làm gì mới tha thứ cho anh.-anh khuỵu người, quỳ gối xuống, nước mắt cũng rơi
-Trừ phi... anh chết đi.-buông xong câu lạnh lùng đó, cô đóng sầm cửa lại, là anh gây ra tất cả, 5 năm qua, cô đã quá đau khổ, cô hận anh đến thấu xương, chỉ là nói anh chết làm mình vui thì cũng hơi quá.
---
"Trừ phi, anh chết đi"
"Trừ phi, anh chết đi... chết đi...."
Câu nói của cô, như 1 cây dao nhọn đâm thẳng vào trái tim anh, vỡ vụn thành trăm mảnh. Rất đau, đau đến làm anh chết đi, nỗi đau này, anh không chịu nổi, thà cô trực tiếp đánh anh hoặc có thể dùng dao đâm chết anh, anh cũng vui vẻ chấp nhận hết, nhưng mà cô lại nói anh chết đi cô mới vui, làm anh đau đến tê tâm liệt phế.
Anh thất thần đứng dậy.
Lên chiếc BMW đen chạy đi, không tập trung được, lời nói đó cứ vang vọng trong tâm trí anh. Anh chết cô sẽ vui, sẽ tha thứ cho anh, anh chấp nhận.
Hôm nay vì cô, anh đã làm tất cả, ở cửa hàng mua sắm, anh nói với nhân viên những đồ cô mua, anh đều trả nhưng mà kêu họ nói dối cô là khách hàng may mắn. Ở tiệm kem, thật ra chẳng có trò chơi may mắn gì cả, thùng đựng phiếu rút thăm đó là do anh kêu phục vụ, trong đó tắm nào cũng có chử "Win" đó là vì anh muốn cô vui. Ở quảng trường Ngũ Sắc Màu, anh đã kêu cậu bé đem 1 cành hoa oải hương tặng cho cô. Kết quả, cô căm ghét muốn mình chết đi.
Nếu cô đã nói, anh chết cô sẽ vui, anh sẽ thuận theo ý cô...........
Park Je Jae..................
_Ting.... ting....
_Rầm............................
-Je Jae......... anh yêu....em..............
Lời nói yếu ớt vang vọng trong không trung, nhanh chóng biến mất, lưu lại 1 khoảnh khắc khó quên.
***Zing Blog