Chơi trò đó xong liền chơi trò kế tiếp, trò trượt nước, chạy xe đạp, đua xe, cả cưỡi ngựa nữa, trò nào cô và anh cũng chơi.
Gần tối, sau khi ăn xong, cô liền rủ anh trượt băng (tg thích cái này)
-Không biết trượt mà còn rủ chơi.-anh nhìn cô đứng còn không vững trên băng nói
-Tôi muốn chơi.-cô loạng choạng đứng, nói
-Anh dạy em.
Anh đưa hai tay mình ra vịn hai tay của cô, từng bước dạy cô trượt.
-Anh không hiểu em làm cái gì mà suốt nửa tiếng đồng hồ, ngay cả đứng cũng không vững trên băng.-anh bắt đầu quạu
-Ai mà biết.-cô mếu máo
-Tôi chỉ em lần cuối, nếu còn không biết thì coi như tôi bó tay.-anh cũng chịu thua cô
-Được
Anh lại chu đáo chỉ cô, lần này cô làm khá hơn, đến khi thấy cô đứng vững rồi mới từ từ thả lỏng tay ra.
-Haha, anh xem, tôi trượt được rồi nè.-cô phấn khích nói
-Cứ từ từ em sẽ làm được, đứng thẳng người 1 chút.-anh cặn kẽ chỉ
-Biết rồi.-cô xua tay
Anh trượt theo sau cô, cũng không uổng công anh mất gần nửa tiếng chỉ cô.
-Cẩn thận.-thấy cô sắp té anh liền trượt nhanh tới
-Ah...-khi cô vừa ngã thì đã được lòng ngực cứng rắn của ai đó đỡ lấy, không bị té.
Ngẩng đầu lên là Hyun Woo
-Sao không cẩn thận chứ?-anh trách cứ
-Ừ thì...-cô đẩy anh ra, lúc anh ôm cô, cô nghe rõ tiếng tim đập của mình và của anh, không hiểu sao nữa?
Cả 2 im lặng 1 hồi lâu, anh mới nắm tay cô lôi đi
-Đi thôi.
-Đi?Đi đâu chứ?-cô hỏi
-Đi cáp treo.-anh đáp
Tại cáp treo, cô và anh lên cáp treo dành cho 2 người, ở trên này có thể nhìn thấy cả khung cảnh Seoul, những căn nhà thành bé tí xíu, cầu sông Hàn rất đẹp, được ánh sáng của những ánh đèn đủ màu tô điểm lên.
-Wow, anh xem, rất đẹp.-cô nhìn qua cửa kính đầy thích thú nói
-Ê, chỗ đó có phải nhà tôi không?-cô nhìn anh chỉ chỉ phía dưới
-Đó là khu Rutidne, làm gì có nhà em ở đó.-anh gõ đầu cô
-Vậy đằng kia.-cô chỉ tiếp
-Đó là đường Insnahres.
-Sao cái nào cũng không phải vậy?-cô chu mỏ
-Nếu không lầm, nhà em ở kia.
-Nhà tôi nhỏ quá, nhìn ngộ ghê, y như thành phố thu nhỏ.-cô cười tươi tắn nói
-Đúng vậy.-anh ngồi xuống ghế
-Thích quá đi.-cô cứ lo nhìn ngoài cửa sổ không chú tâm đến xung quanh
Hyun Woo lấy ra cây viết, khắc lên 1 góc ở ghế chữ Hyun Woo ♥ Je Jae
Sau đó cười thõa mãn với tác phẩm của mình.
-Làm gì vậy?-cô thấy anh cứ cười cười, cũng tò mò hỏi
-Không có gì. Sao không coi tiếp?-anh đổi sang chuyện khác
-Tôi đã xem đủ rồi, nhìn cảnh Seoul đẹp ghê.-cô hít 1 hơi nói
-Em có biết lịch sử của cáp treo không?-anh hỏi
-Không, là sao vậy?-cô hiếu kì ngồi đối diện anh hỏi
-Người ta nói, nếu trên cáp treo là 1 nam và 1 nữ thì 2 người đó sau này sẽ yêu nhau và sống hạnh phúc với nhau mãi mãi.
-Làm gì có chuyện đó.
-Em không tin thì hối hận đó.
Anh nói vậy chẳng khác nào cô và anh sẽ yêu nhau chứ?Làm gì có chuyện đó, đùa với cô à, có lắm á.
-Không tin đó.
-Tùy em, sau này em sẽ thấy.
-Ừ, tôi đợi.-cô ưỡn ngực tràn đầy tự tin, để cô xem, có thật là vậy không?
Xuống cáp treo, cô đi vào toilet kêu anh đợi mình ở ngoài, mình sẽ ra ngay.
Rửa tay xong cô đi ra, vừa ra tới cửa liền bị 1 người nào đó dùng khăn có tẩm thuốc mê bịt lên miệng mình, cô phản kháng chống cự nhưng mà thuốc thấm từ từ làm cho cô yếu ớt dần, trước mắt nhanh chóng là 1 màu đen xám xịt.
Anh đứng đã 10ph nhưng vẫn không thấy cô ra, đi toilet thôi mà có cần lâu vậy không? Trong lòng anh tự nhiên lại có cảm giác bất an.
Anh đi đến trước cửa toilet, điện thoại cho cô nhưng mà có đổ chuông chứ không có ai bắt máy. Đột nhiên anh nghe được tiếng chuông điện thoại của cô, nhìn xuống đất là điện thoại của cô.
Tại sao điện thoại của cô lại rớt trên đất?Cô đâu có lơ là đến mức đó, không lẽ cô xảy ra chuyện???
Điện thoại anh reo lên, là 1 dãy số lạ. Anh nhíu mày thật chặt, chậm rãi nghe máy
-Alo.
[...Xin chào chủ tịch Shin Hyun Woo...]-đầu dây bên kia là 1 giọng nói giễu cợt nhưng lại nguy hiểm
-Mày là ai?-anh lạnh lùng hỏi
[...Tao là ai mày không cần biết, mày chỉ cần biết con bạn gái mày tao đang giữ...]
-Mày dám làm tổn thương cô ấy thì mày đừng mong chết yên.-anh lạnh lùng, ánh mắt đen chứa đựng sự sắc lạnh đến đóng băng tất cả
[...Haha không ngờ đường đường là 1 chủ tịch của 1 tập đoàn lớn, lạnh lùng lại vì 1 đứa con gái mà hạ thấp bản thân vậy, mày đã đối xử tàn nhẫn với tao, tao cầu xin mày, mày cũng không mềm lòng, tao chính là muốn nhìn mày đau khổ...]
-Mày cứ nhắm thẳng vào tao, đừng làm hại người vô tội.
[...Tao biết, con nhỏ đó rất quan trọng với mày, để tao xem mày sẽ vì nó làm gì...]
[...Tao cần 10 tỉ won, tao ày 3 ngày không có thì mày đừng mong gặp lại con bạn gái mày...]
-Mày dám?
[...Mày thử đi, còn nữa mày mà báo cảnh sát thì ngay lập tức mày sẽ nhận được sát của nó...]
-Tao liên lạc với mày bằng cách nào?
[...Mày yên tâm, tao sẽ có cách, nhớ 3 ngày thôi đó...]
Tiếp đó là tiếng cười vang cùng tiếng cúp máy.
-Chết tiệt.-anh tức giận ném cả điện thoại xuống đất, đừng để anh biết là ai, nếu không đừng hòng sống yên với anh.
...
Zing Blog