-Ưm...ưm...-cô nhìn Gim Suk rất muốn nói chuyện nhưng không thể
-Mày nhìn cái gì hả?-Gim Suk thô bạo tháo miếng băng keo dán ở miệng cô
-Anh mau thả tôi ra, anh bắt tôi cũng vô ích thôi.-được giải thoát cô hét lên
-Thả mày?Mày nghĩ nói vậy tao sẽ thả mày sao?-Gim Suk túm tóc cô giựt lên
-Ah... tôi không phải là bạn gái của anh ấy, anh bắt tôi cũng bằng thừa thôi, thả tôi ra.-cô phản kháng lại
-Câm miệng mày lại, nếu còn nói nữa ngay cả mạng sống của mày cũng không còn.-hắn gằng giọng đe đọa
-Anh điên rồi, anh giết chết tôi thì anh ở tù mà Hyun Woo cũng không bị gì cả.
_Bốp
Hắn thô bạo tát lên mặt cô 1 cái đau điếng, cũng may cô bị trói trên ghế nên không bị té xuống đất
-Đàn bà các người chỉ có cái miệng, chuyên đi lừa gạt đàn ông.-hắn nói xong liền tát ba cái liên tục lên mặt cô
-Anh làm như vậy thì tôi càng tội nghiệp anh đó, anh vì thù hận che mất con mắt hết rồi...-cô hét lên
Hắn thẹn quá hóa giận 1 cước đá vào bụng cô khiến cô té ngược ra sau, cả người đau đớn.
-Mày ngon nói lại 1 câu nữa đi, cái mạng mày sẽ không giữ được nữa.-hắn lấy trong túi ra khẩu súng đặt bên thái dương cô
-Bắn đi, tôi không sợ anh đâu.-ngữ khí cô lạnh lùng, nếu cô chết sẽ không cản đường của Hyun Woo nữa
-Mày nghĩ tao sẽ bị mày gạt sao?Tao bắn mày rồi lấy gì uy hiếp Hyun Woo hả?-hắn không dễ dàng mắc bẫy cười phá lên
-Đại ca, tên đó gần lên đến đây rồi.-1 tên chạy vào thông báo
-Nhanh vậy sao?Màn hay sắp bắt đầu rồi.-hắn nói sau đó là 1 tràng cười độc ác
Hyun Woo cuối cùng cũng xử xong đám du côn đó, chỉ là anh hơi kiệt sức thôi, không sao vì cô, có chết anh cũng cam.
Anh chạy lên tầng 3, thấy cô bị trói ở trên ghế, miệng cũng bị bịt kín lại, trên người cũng là vết thương.
Cô nhìn thấy anh liền muốn kêu anh chạy đi, bởi vì hắn đã cho người ở phía sau tấn công anh.
-Je Jae, em có sao không?-anh chạy tới lo lắng cho cô, tháo băng keo dán ở miệng cô ra
-Chạy đi, Hyun Woo, chạy đi....-băng keo vừa được tháo ra cô lập tức hét lên kêu anh chạy
-Anh không bỏ em lại đâu...-anh nói, sau đó giúp cô tháo dây trói cô lại
-Hyun Woo, chạy đi, không cần lo cho tôi.-cô cầu van anh, nước mắt rơi lã chã
Nhưng mà anh hoàn toàn không nghe, chỉ lo tháo dây trói cô ra. Vừa tháo xong dây cuối cùng thì lập tức nghe tiếng cô hét lên
-Hyun Woo, cẩn thận, phía sau...
Anh vừa xoay qua đã bị ai đó đánh 1 cây lên đầu, máu tươi lập tức chạy ra.
-Huhu... Hyun Woo.... anh có sao không?
Cô thấy anh ngã xuống đất, lập tức bò tới xem anh thế nào?Máu từ đầu anh chảy ra rất nhiều, cô lo đến phát khóc
-Ah~
Cô còn đang lo cho anh thì Gim Suk đã giựt ngược tóc cô, bắt cô đứng dậy, tay cầm súng chĩa thẳng vào đầu cô, còn đám kia thì liên tục dùng cây đánh vào người anh
-Mày... mày dám làm gì cô ấy, thì...aa...-anh còn chưa nói hết câu đã bị đàn em của hắn đá 1 cước vào bụng
-Mày xem, bây giờ mày còn thảm hại hơn tao nữa, vậy mà còn lớn giọng với tao sao?-hắn nhếch mép cười nhạt
-Mày... không được động tới cô ấy...-anh gượng người đứng dậy nhưng mà chưa đứng lên đã bị đàn em hắn đá vào người té xuống đất lại
-Chà chà, không ngờ 1 chủ tịch của tập đoàn lớn nhất Seoul lại có ngày thảm hại như vậy.-hắn cười rộn lên
-Anh thả tôi ra.... thả... ra...-cô nhìn thấy anh thê thảm như vậy cũng rất đau lòng, nước mắt không ngừng rơi, cố gắng vùng vẫy mong thoát ra
-Mày mà còn lộn xộn thì pằng 1 cái, thế nào nhỉ?-hắn nhìn cô đe dọa
-Hyun Woo, sao anh lại... lại ngốc đến vậy?Tại sao lại đến đây?Anh ngốc quá mà...-cô khóc không ngừng, trách anh
-Vì em... anh chết.... cũng không sao...-anh nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ mãn nguyện cùng hạnh phúc, anh đã làm cho cô rất nhiều đau khổ, bây giờ là lúc tốt nhất bù đắp cho cô
-Rất hay, rất cảm động nha...-hắn khinh bỉ nói
-Mày muốn... cứ nhắm vào tao... đừng có... làm hại cô ấy.-Hyun Woo dù bị thương nhưng vẫn giữ được lý trí, cảnh cáo
-Được thôi, vậy thì mày... chui qua hán tao đi, có thể tao sẽ tha thứ đó.-hắn cười độc ác, giang rộng hai chân ra, tay kia đẩy cô qua cho đàn em giữ
-Đừng... Hyun Woo, đừng mà...-cô giãy giụa khóc thét lêniạy