TM Cả Nhà Ngươi Đều Là Thụ

Quay trở lại Tô Bắc Bắc bên kia, hắn cùng Vương Thạch ở trong đại sảnh nửa ngày, cuối cùng ở trong đại sảnh lạc đường.

“Thôi đi, ngươi cũng đừng tìm WC gì nữa, nói thẳng đi!” Vương Thạch bị Tô Bắc Bắc dẫn ở trong đại sảnh vòng vo vài vòng, rốt cục không thể kiên nhẫn.

“Ta đây nói ra ngài đừng quá kinh ngạc a!” Tô Bắc Bắc thập phần thành khẩn nói.

“Không có việc gì không có việc gì ngươi nói đi!” Vương Thạch nhún vai, bằng hữu từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ sẽ không có chuyện gì khiến Vương Thạch kinh ngạc, toàn có Vương Thạch làm cho hắn kinh ngạc.

“Ta là gay.” Vương Thạch nghe xong lời này, dù sao không nói cũng bị một đao, Tô Bắc Bắc trực tiếp nói ra vấn đề quan trọng nhất trước.

Vương Thạch quả nhiên vẫn xem nhẹ tin tức Tô Bắc Bắc vừa nói, “Bối Bối, không.... không phải là, ngươi thích nam nhân? Ngươi sẽ không đối ta....”

“Đương nhiên không có, đúng rồi, ngươi còn không nói cho ta biết, hôm nay người tới đây làm gì!” Tô Bắc Bắc lúc này mới nhớ tới nghi vấn của hắn, buổi sáng cùng Lí Lê Vũ trò chuyện nên đã quên.


“Tình huống của ta so với ngươi đơn giản hơn, Trầm Đan ngươi chắc không nhớ, lúc đại học năm ba chúng ta ở căn tin bính học trưởng kia, lúc ấy hắn đuổi tới ta ngươi còn nhớ không, dù sao sau này đã trở thành bạn tốt, cho nên lần này ta sẽ làm phủ rể cho hắn!” Vương Thạch nhớ lại, đem sự tình trải qua thuật lại  một lần.T

“Ta nhớ ra rồi, tách nào ta mới thấy nam tử kia thì thấy quen mắt, ” Tô Bắc Bắc lúc này mới nhớ tới lúc đại học năm ba, có một lần Vương Thạch cùng hắn đến căn tin ăn cơm tối, kết quả gặp một nam tử bộ dạng không công tịnh tịnh tự xưng là Trầm Đan, so với bọn hắn lớn hơn cấp, tìm Vương Thạch hỏi số điện thoại, vài ngày sau Vương Thạch khóc lóc kể lể với Tô Bắc Bắc về Trầm Đan làm trò tỏ tình với bạn gái hắn.

“Rồi rồi, chúng ta mau trở về, ngươi không biết nam nhân vừa ngồi bên cạnh người nhìn ngươi lúc đi ra, đôi nhãn thần kia đều có thể giết ta.” Trong giọng nói của Vương Thạch mang cảm giác không tốt đẹp.

Tô Bắc Bắc nghe nói như thế liền đỏ mặt, không được tự nhiên nói: “Vương Thạch, ngươi đừng nháo!”

“Ai, ta nói Bối Bối ngươi đừng tìm lão công nhăn nhó khó tính như đàn bà, đi!” Vương Thạch tiếp tục nói những lời không hay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm phía sau Tô Bắc Bắc.

Tô Bắc Bắc cũng lười cùng hắn cãi nhau, xoay người thì đã thấy Tần Nam ngay phía sau hắn.


“Bối Bối, đi!” Tần Nam hướng về phía Vương Thạch cười, xoay người kéo lại tay Tô Bắc Bắc.

Vương Thạch thập phần tự nhiên quay về bao sương, còn lại hai người tay trong tay chậm rãi đi theo.

“Nam Nam, hai người các ngươi đã trở lại ~” Lí Lê Vũ nhìn Tô Bắc Bắc cùng Tần Nam hai người tay nắm từ ngoài cửa đi vào, kéo tay phải Trầm Đan, tựa vào vai hắn, cười nói.

Tô Bắc Bắc nhanh chóng buông lỏng tay Tần Nam ra, cúi đầu về chỗ ngồi.

Trầm Đan nhìn Tô bắc Bắc một cách đơn thuần đến không được tự nhiên, mỉm cười, “Vài năm không thấy, Bắc Bắc ngươi vẫn không thay đổi a!”

“Nào có?” Tô Bắc Bắc không được tự nhiên nói, kỳ thật hắn cùng Trầm Đan gặp mặt đếm ra cũng chỉ năm sáu lần mà thôi.

“Nga, theo ta cùng một chỗ thôi!”

Vương Thạch thật sự nhìn không nổi, dẫn đầu giơ ly rượu lên, “Tốt lắm, tốt lắm, các ngươi đủ rồi a! Đến! Vì Trầm Đan cùng Lí Lê Vũ cụng ly!”

Thanh âm ly rượu va vào nhau vang lên, tầm mắt bắt đầu có chút mơ hồ, tan hòa vào nhau


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận