Nhan Tư Tư còn muốn vào không gian lấy sữa bột pha cho hai bé, nhưng nhìn hai cái đuôi nhỏ bên cạnh, cô không tiện lấy đồ vật không gian ra, chỉ có thể cho uống sữa mạch nha.
Đại Bảo và Bối Bối mỗi đứa cầm một cái chén men, ngồi ở vị trí cách Nhan Tư Tư không xa, mơ mơ nhìn mẹ làm quần áo cho bọn họ.
Uống hết sữa trong chén, hai bé con hoàn toàn tỉnh táo lại, biết Nhan Tư Tư đang làm quần áo cho mình, ánh mắt sáng lấp lánh.
Bối Bối đưa chén sứ rỗng cho Đại Bảo, vui mừng đứng lên vỗ vỗ tay: “Oa, là áo mới của anh hai và Bối Bối.
”Nhan Tư Tư tranh thủ thời gian quay đầu xoa xoa trên đầu Bối Bối, lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của cô bé.
“Đúng vậy, mẹ làm quần áo cho hai đứa đấy.
Sau này mẹ sẽ làm cho con rất nhiều quần áo đẹp, cả ba con nữa.
”Tất nhiên, còn có phần của cô rồi.
Cô mỉm cười dịu dàng nhìn Đại Bảo còn đang ngồi ở đó: “Đại Bảo cũng tới đây để mẹ xoa mặt nào.
”Đại Bảo nghe lời đứng dậy đi tới, sau khi véo mặt mẹ, cầm hai cái ly đặt lên bàn, liền kéo em gái ngồi trở lại ghế nhỏ.
Nhóc con rất nghiêm túc và cẩn thận quan sát tay chân mẹ di chuyển như thế nào, nghĩ thầm chờ mình lớn lên, có phải cũng có thể làm quần áo mới cho ba mẹ và em gái hay không.
Nhan Tư Tư cũng không biết nhóc con nhà mình ở tuổi còn nhỏ như vậy đã muốn san sẻ giúp cô, cô thuần thục thao tác máy may, may quần áo cùng động tác thêu hoa trên quần áo cực kỳ nhanh.
Khoảng năm giờ chiều, Nhan Tư Tư đã làm xong bốn bộ quần áo nhỏ, Đại Bảo và Bối Bối mỗi bộ.
Hai bé con mỗi người đều có một hình thuê trên quần áo màu đen, là hình tượng một nhà bốn người bọn họ, ba râu ria, mẹ mắt to, đại bảo nghiêm túc cùng Bối Bối cười đến không thấy răng không thấy mắt.
Đây là khi Nhan Tư Tư hỏi hai bé con muốn thuê hình gì, Đại Bảo chỉ rõ phải có ba mẹ, em gái và anh ta.
Bối Bối phụ họa theo, Nhan Tư Tư cũng dùng máy may hết lên.
Hai bộ còn lại, Đại Bảo là quân lục, mặt trên thêu năm cánh sao màu đỏ cùng súng ngắn nhỏ.
Bối Bối là bộ màu lam, mặt trên thêu bướm nhỏ và cùng hoa dại ven đường.
Hai bé con ôm quần áo mới của mình không nỡ buông tay, ước gì có thể mặc ra ngoài khoe quần áo mới mẹ làm cho mình, lại nhớ kỹ không có ba mẹ dẫn đi, thì bọn nhỏ không thể tự mình ra ngoài.
Nhan Tư Tư không rảnh đưa hai bé ra ngoài, lúc này cô đang suy nghĩ bữa tối nên nấu gì.
Cố Uyên sáu giờ tan làm trở về, cô định trước khi anh trở về làm xong đồ ăn, để anh về đến nhà là có thể ăn đồ ăn nóng hổi.
Dặn dò hai bé con không được chạy loạn, Nhan Tư Tư đâm đầu vào phòng bếp.
Buổi trưa ăn sủi cảo còn sót lại, cô thừa dịp Cố Uyên ra ngoài cũng đã bỏ vào không gian bảo quản.
Suy nghĩ chốc lát, Nhan Tư Tư từ không gian lấy sườn, trứng gà, đậu, rau bina, cà tím và các loại nguyên liệu cần dùng.
Trước khi cô làm sủi cảo, đã từng nghĩ tới nếu Cố Uyên hỏi thịt đến từ đâu, nên ứng phó như thế nào, hiện tại lấy thứ khác trong lòng không hề có gánh nặng.
Cho rằng hai bé nhai thịt tương đối khó khăn, sườn không làm thành thịt kho tàu, mà là đào gạo ra cho vào nồi hấp, làm nước sốt hấp sườn.
Dầu nóng cho ớt cựa gà và tỏm băm vào, cho đậu đã chiên vàng trước đó và cà tím chiên vào, nước sốt, bắc lửa lớn xào lấy nước, một món đậu nướng cà tím đã xong.
.