“Quên đi, tôi cũng lười nói nhảm với các người, không phải các người nói Nhan Kiến Nghiệp bị tôi làm hại sao? Vậy thì mời người của đội võ trang xã tới xem bọn họ bắt ai.
”Đột nhiên, một giọng nam trong trẻo từ bên ngoài đám người xem vang lên: “Không cần tìm, đội võ trang tới rồi.
”Đám đông người xem lập tức nhường đường, Nhan Tư Tư nhìn thấy Nhan Cảnh Hoa và đội võ trang đang đi tới.
Nhan Cảnh Hoa là con trai út của thôn trưởng Nhan Lập, lớn hơn Nhan Tư Tư một tuổi.
Nhìn thấy những người trong đội võ trang đến gần, mẹ chồng cô dâu Tôn Tố Phân và Vương Hồng Yến lại bắt đầu khóc lóc, lý do vẫn như vậy.
Hoàng Hữu Thanh của đội võ trang nhìn thấy mẹ chồng cô dâu hai người vừa khóc vừa la, cảm thấy đầu mình càng to hơnTrên thực tế, mỗi lần đến giải quyết chuyện ở Thập lý thôn, phần lớn đều liên quan đến gia đình Tôn Tố Phân.
Hoàng Hữu Thanh kiên nhẫn lắng nghe, khi Tôn Tố Phân và những người khác im lặng, anh ta lớn tiếng hỏi: “Xong chưa?”Tôn Tố Phân và Vương Hồng Yến nhìn nhau gật đầu, ai cũng nghĩ phải nói những gì cần nói mà không được bỏ sótHoàng Hữu Thanh gật đầu: “Hiện tại các người đã nói xong, cũng là lúc tôi nói mấy câu.
”“Tôn Tố Phân, Nhan Kiến Nghiệp là bà đánh, bà cố ý gây thương tích! Nhan Kiến Nghiệp bây giờ nằm ở bệnh viện không biết sống chết, Tốt nhất bà nên cầu nguyện rằng hắn ta không sao, nếu không bà sẽ phải tới cục cảnh sát.
”“Vương Hồng Yến, Nhan Tư Tư sao biết chuyện nhà các người? Cô có bằng chứng hay không? Không có, vậy là vu khống! Các người sống chung một mái nhà không biết, người ta cách nhà cô rất xa, cũng không giao tiếp với các người, làm thế nào biết được?”Thím Triệu tức giận liếc mắt nhìn Vương Hồng Yến, xen miệng vào nói: “Cô ta quá ngốc! Cô ta muốn tìm đệm lưng nhưng đáng tiếc không thành.
”“Nếu cô ta nói là tôi nói cho cô ta biết thì còn có sức thuyết phục một chút, dù sao tôi cũng ở nhà bên cạnh bọn họ.
Ui trời, đã ba năm Tư Tư không đến cửa Nhan gia rồi, vậy mà còn bị hãm hại, lòng dạ mấy người cũng đủ đen đấy!”Những người khác nghe thím Triệu nói như vậy cũng nhao nhao phụ họa.
Phần lớn người trong Thập Lý thôn đều hiền lành tốt bụng, bọn họ biết hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn của Nhan Tư Tư, đều rất thương xót cho đứa nhỏ này, khi có việc đương nhiên là sẽ đứng về phía Nhan Tư Tư.
Hơn nữa người ở trong thôn hoàn toàn không tin cả nhà Tôn Tố Phân, nếu có chắc cũng chỉ là sự phiền chán, nói điều này ra thì càng làm cho quần chúng kích động hơn.
Tôn Tố Phân muốn mở miệng giải thích, nhưng thôn dân vây xem người này nói một câu người kia nói một câu, quở trách bà ta khiến bà ta á khẩu không trả lời được.
Chờ tiếng nghị luận của thôn dân dần dần nhỏ đi, Hoàng Hữu Thanh ho khan hai tiếng, cực kỳ nghiêm túc nhìn người Nhan gia.
“Một nhà các người ở nhà nội chiến, đả thương người còn chưa nói, còn chạy đến đây vô cớ hãm hại Nhan Tư Tư, tất cả đều đi theo tôi đến đội vũ trang nghe phê bình giáo dục!”Tôn Tố Phân vừa nghe phải đi đến đội vũ trang, vội vàng lắc đầu: “Tôi không đi! Tôi không đi! Là Vương Hồng Yến nói Nhan Tư Tư hại Kiến Nghiệp nhà tôi, tôi bị nó lừa gạt.
Các người muốn dẫn người đi thì dẫn nó đi.
”Vương Hồng Yến nghe mẹ chồng nói như vậy, trong lòng cực kỳ sốt ruột, cô ta cũng không muốn đi, nếu đi đến đội vũ trang thì lúc về cô ta làm gì còn mặt mũi nữa?“Vậy coi như đôi bên hiểu lầm đi?”.