nhóm dịch: bánh baoMột cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, nước mắt bất giác theo gương mặt trượt xuống.
Cũng may hai đứa con của cô bình anvô sự, lòng cô được an ủi một chút.
Thật lâu sau, cô lưu luyến không rời thu tay lại, đứng dậy quay đầu nhìn về phía cửa phòng.
Người đàn ông cao một mét tám sáu, một đôi chân dài thon dài mang theo vẻ căng thẳng tràn đầy tính căng thẳng, cách quần áo không khó để nhận ra lồng ngực thẳng tắp cùng vòng eo gầy gò, chính là! Râu quai nón với kiểu tóc kia xấu quá!Nhan Tư Tư kéo cổ tay Cố Uyên từ trong phòng đi ra, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn trong nhà chính.
Trên bàn bày ấm đun nước, ly men và thứ cô vừa nhét vào lòng Cố Uyên.
“Cố Uyên, anh về từ khi nào vậy?”Cố Uyên nhíu mày, trong ánh mắt mang theo sự xa cách, rút tay mình về.
“Tôi không trở về làm sao biết cô vứt bỏ Đại Bảo và Bối Bối? Bọn đứa còn đang bệnh, người làm mẹ như cô lại nhẫn tâm như vậy sao?”Kiếp trước cô không có bất kỳ kiên nhẫn nào đối với Cố Uyên, nghe được những lời này của Cố Uyên lại phiền lòng, lúc này chắc chắn sẽ cãi nhau với anh.
Chủ yếu là cô đang cãi nhau, Cố Uyên không trả lời.
Nhưng bây giờ cô không nỡ cãi nhau với anh, cô cắn môi dưới ấm ức: “Cố Uyên, em đến Tô gia lấy tiền, định trở về đưa Đại Bảo đến bệnh viện.
Anh có thấy gạc trên trán em không? Em bị người ta bắt nạt, còn hôn mê nhập viện, mới chậm trễ thời gian.
”Ánh mắt Cố Uyên đảo qua băng gạc trên trán Nhan Tư Tư, trong mắt phượng không có bất kỳ dao động gì, không biết thư có tin hay không.
Nhan Tư Tư kể lại chuyện chạy tới Tô gia ở huyện thành đòi tiền, hôn mê ngoài ý muốn và đoạn tuyệt quan hệ với Tô gia cho Cố Uyên nghe.
Một tay cô kéo tay Cố Uyên không chịu buông, tay kia thì bày tiền, phiếu và văn thư đoạn thân mà Tô gia đòi tới ra trước mặt anh, hai tròng mắt trong suốt như nước nhìn anh.
“Cố Uyên, sau này em chỉ có anh và Đại Bảo còn có Bối Bối.
”“Nếu không phải trong nhà không có tiền, em làm sao có thể bỏ lại Đại Bảo và Bối Bối chạy tới Tô gia? Em biết mình không tốt, nhưng em nhận lỗi, anh đừng nên như thế nữa được không?”Nhìn vẻ mặt ấm ức thống khổ của Nhan Tư Tư, Cố Uyên luôn cảm thấy cô không giống trước kia nữa, nhưng nghĩ đến đủ loại chuyện trước kia, anh không dấu vết rút tay về.
Cố Uyên về nhà thấy Đại Bảo và Bối Bối đều phát sốt, không nhìn thấy bóng dáng Nhan Tư Tư, trong lòng quả thật có chút oán giận.
Cho dù là Nhan Tư Tư bởi vì lần đó oán giận anh, anh cũng không sao, nhưng Đại Bảo và Bối Bối còn nhỏ như vậy, nghĩ đến cô nhẫn tâm bỏ lại hai bé con, lòng anh như muốn tan nát.
Anh vội vội vàng vàng dẫn Đại Bảo và Bối Bối đi khám, may mà hai bé con không có gì đáng ngại.
Anh là thanh niên trí thức bị hạ cấp, ở Thập Lý thôn nhiều năm, biết Nhan Tư Tư ở Nhan gia cũng không tốt, cũng biết trên người cô không có tiền, anh từng thử đưa tiền cho cô, nhưng đồng chí Nhan Tư Tư có chút có chí khí, nói gì mà cũng không muốn tiền của anh.
Nói cho cùng, là cảm thấy ngày đó anh làm ô uế cô.
Không nhận được câu trả lời của Cố Uyên, Nhan Tư Tư có chút tức giận, đánh một cái vào ngực anh.
Ừm, còn rất săn sắc! Khụ khụ, cô nhất định phải giữ vững biểu tình.
“Sao anh không nói chuyện? Vẫn còn tức giận à, hay là không tin em? Em nói cho anh biết, em không có gia đình nữa, sau này em sẽ giữ chặt anh! Em mặc kệ anh nghĩ như thế nào, dù sao chuyện anh là người đàn ông của em vĩnh viễn không được thay đổi!”.