Mà bản thân bà ấy, nửa ngày làm việc ở công trường người đã phủ đầy bụi, bà ấy thậm chí còn xấu hổ đến không dám bước lên chào hỏi Hạ Anh…“Ồ, Diễm Hồng? Nghỉ trưa sao?” Hạ Anh đi tới nhìn thấy bà ấy, mỉm cười gọi bà ấy.Nhìn biểu cảm của Hạ Anh, bà hoàn toàn không để ý đến việc trên người bà ấy đầy bụi bặm.“Ừ.” Lâm Diễm Hồng gật đầu, cũng nở nụ cười hỏi: “Nghe nói Tê Tê...!Bây giờ con bé cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?"“Không sao, tốt hơn nhiều rồi.
Con bé đang nghỉ ngơi ở nhà.” Hạ Anh trả lời.Cũng vì suy xét đến tình trạng sức khỏe của Diệp Mộc Tê nên Hạ Anh tự mình ra ngoài mua đồ mà không gọi Diệp Mộc Tê.Tuy nhiên cũng còn có nguyên nhân là lúc bà đi ra ngoài Diệp Mộc Tê vẫn còn chưa dậy.“Vậy là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Lâm Diễm Hồng gật đầu, vẻ mặt có chút dè dặt nhưng ánh mắt lại rất chân thành.Hạ Anh cẩn thận đánh giá Lâm Diễm Hồng một chút, thấy bà ấy thật sự quan tâm khi nhắc đến Diệp Mộc Tê, những lời muốn hỏi cũng nuốt trở vào.Xem ra có lẽ Lâm Diễm Hồng cũng không biết về chuyện vào ngày Diệp Mộc Tê bị rơi xuống sông Diệp Tuệ Tuệ cũng có mặt ở đó.Có nên hỏi bà ấy không?Lâm Diễm Hồng liếc nhìn những thứ Hạ Anh đang mang, mặc dù tất cả đều là những vật bình thường, nhưng thời tiết này mà đã bắt đầu mua quần áo mùa đông thì không phải là hơi sớm sao?“Anh Tử, bây giờ chị đã mua quần áo mùa đông rồi sao?” Lâm Diễm Hồng vẫn không khỏi tò mò hỏi.“Ồ.” Nhìn những thứ mình mua về, nụ cười trên mặt Hạ Anh không khỏi càng tươi hơn: “Không phải Cảnh Trần đã về rồi sao.
Lần này thằng bé về là muốn đưa Tê đến quân khu sao.
Cô cũng biết ở Bắc Kinh lạnh như thế nào đấy.
Đây không phải là tôi chuẩn bị thêm một chút cho Tê Tê sao?”Khi nói điều này bà thậm chí còn cố ý nói to hơn một chút.Con gái bà muốn đi đến quân khu với con rể, bà tiếc không thể hét lên thật to để cho những người nói con rể và con gái bà ly hôn đều nghe được mới tốt!“Hả?” Vẻ mặt Lâm Diễm Hồng sửng sốt, bà ấy ngạc nhiên khi biết thật sự Dung Cảnh Thần đã về.Mặc dù trong trấn nhỏ tin đồn lan truyền rất nhanh nhưng Lâm Diễm Hồng lại không hề biết gì.
Mỗi ngày bà ấy đều đi làm rồi về nhà, bận rộn đến mức hoàn toàn không có thời gian quan tâm đến những chuyện này.“Đó là chuyện tốt!” Sau khi sững sờ một lúc, Lâm Diễm Hồng mới phản ứng lại, cười nói: “Cuối cùng Tê Tê và trung đoàn trưởng Dung cũng là vợ chồng đoàn tụ.”“Đúng vậy!”Nhìn thấy nụ cười chân thành của Lâm Diễm Hồng, Hạ Anh không nhịn được cũng vui mừng theo.
Bà ấy nói chuyện với Lâm Diễm Hồng một lúc lâu rồi mới về nhà....Sau một ngày bận rộn, thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi vào buổi tối, Lâm Diễm Hồng đã nấu cho Diệp Vĩ Minh một bữa ăn ngon, nghĩ đến việc buổi trưa gặp Hạ Anh nên đã kể cho Diệp Vĩ Minh nghe về chuyện đó..