Trần Mỹ Đình vội vàng xốc chăn mềm trên người xuống, vừa muốn xuống giường đi giày thì bỗng nhiên phát giác có gì đó không đúng.
Ga giường vô cùng thô ráp, còn in bông hoa mẫu đơn đỏ tươi rất lớn, bộ đồ ở trên người cô cũng hoàn toàn khác biệt, phong cách vô cùng quê mùa.
Nhìn thấy trên tường dán lịch treo tường năm 1993, Trần Mỹ Đình gần như cho là mình đang nằm mơ, nhưng hết thảy đều rõ ràng như vậy, bức họa tường loang lổ, hoàng hôn đèn treo, thậm chí ngay cả mạng nhện trong bóng đèn cũng có thể thấy rõ ràng, trong không khí tràn ngập một loại mùi nấm mốc.
Phía dưới cửa sổ có mấy quyển sách tài liệu TOEFL ở trên bàn.
Một chiếc túi hành lý màu đen đang dựa vào tường, nhìn rất quen thuộc, Trần Mỹ Đình nhìn chăm chú nửa ngày, bỗng nhiên nhớ ra đây là chiếc túi hành lý mà cô xách đi khi ra khỏi nhà!
Trần Mỹ Đình chạy tới, kéo khóa mở chiếc túi hành lý như đang nổi điên, thậm chí quần áo ở bên trong cũng không được sắp xếp cẩn thận mà cứ để ở bên trong rất tùy tiện, cô nhặt lên nhìn, tất cả đều là phong cách thập niên 90.
Trần Mỹ Đình ngơ ngác ngồi ở trên giường, thật lâu sau cô mới tỉnh cơn mơ, cầm lấy cuốn hộ chiếu màu đỏ ở trên giường, vào thập niên 90 thì hộ chiếu không dễ làm, thủ tục xuất ngoại càng khó xử lý, bây giờ thật vất vả mới làm được hộ chiếu, bên trong còn có vé máy bay, hai tay Trần Mỹ Đình hơi dùng sức, xé toang hộ chiếu thành hai nửa.
Xách hành lý từ nhà khách đi ra, Trần Mỹ Đình đứng trên đường phố của thành phố Tô vào thập niên 90, nhìn nhà dân chung quanh thấp bé, con đường không được tính là chỉnh tề, trong lúc nhất thời khiến cô cảm thấy lạ lẫm, cũng không biết nên về nhà như thế nào, cô vẫy một chiếc xe taxi, giọng nói cũng có chút vội vàng.
“Sư phó, đến khu gia đình xưởng sản xuất quạt điện!”
Xe taxi dừng lại tại một khu nhà thấp bé, khu nhà này là tiểu viện tử, lúc Trần Mỹ Đình cùng Chu Duật kết hôn, nhà máy đã chia cho hai người họ một căn nhà.
Vừa trong lúc sắp xếp hành lý, cô tìm được một cái sổ đỏ nhỏ, là giấy ly hôn, hẳn là cô cùng Chu Duật đã lấy giấy chứng nhận ly hôn vào vài ngày trước.
Trần Mỹ Đình đứng ở cửa chính sững sờ, lá sắt của cánh cửa đã bị rỉ sét, gió thổi nhẹ mùi nước thải lên men, vào thập niên 90, cống thoát nước của thành phố Tô vẫn còn chưa được sửa chữa cho nên đi đến đâu cũng có thể ngửi thấy mùi kì lạ, mùi vị này kích thích Trần Mỹ Đình, cô thật sự đã trở về rồi, Trần Mỹ Đình không quan tâm chuyện này xảy ra như thế nào, cô chỉ muốn lập tức nhìn thấy con của mình.
Bác Trương của phòng thường trực nhìn thấy Trần Mỹ Đình xách theo túi hành lý đứng sững sờ thì còn tưởng rằng cô đi xa nhà trở về, cười gọi cô: "Mỹ Đình hả, trở về rồi sao?”
Cảnh tượng trước mắt khiến toàn bộ trí nhớ lâu ngày xuất hiện, Trần Mỹ Đình trở nên hoảng hốt, gần như tự lẩm bẩm: "Đúng vậy, trở về! ”