Tn 90 Thổ Dân Từ Chối Chạy Cốt Truyện


Diệp Nhiễm tức giận ngẩng đầu, trên khuôn mặt gầy gò tái nhợt chỉ có đôi mắt mèo cực kỳ bắt mắt, giờ phút này đang toát lên sự bất mãn:

"Ông mới năm mươi mốt tuổi xuân thì, từ giờ tới lúc thành lão già còn xa lắm, vả lại khỉ núi làm gì đáng yêu được như cháu chứ.

"

"Tuổi xuân thì' được dùng như thế à? Ông đã bảo cháu là đọc sách vớ vẩn ít thôi!

Nhìn cái phòng ngủ kia của cháu đi, làm gì giống phòng của con gái.

Chuột chạy vào đó có khi còn lạc đường ấy chứ.

"

Ông cụ Diệp nhìn cô cháu gái ăn nói dõng dạc, cảm giác ba năm nay không chỉ lượng ăn của con bé trở nên nhiều hơn, ngay cả thuộc tính tự kỷ cũng tăng vọt.


Có điều điểm này rất giống dáng vẻ thời trẻ của bà bạn già của ông.


Ông lại thở dài một hơi.



Từ khi sức khỏe cháu gái tốt dần lên, phạm vi hoạt động cũng mở rộng,

"Đợt trước cháu đột nhiên hôn mê, đưa đi nhiều bệnh viện, tìm nhiều bác sĩ khám mà ai cũng bó tay.


Nếu không nhờ cao tăng đi qua chỉ điểm, sợ lúc này cháu đã đầu thai nhà ai rồi, giờ chắc cũng biết đi rồi đấy.

"

Nghe thấy ông nội lại nhắc tới chuyện này, Diệp Nhiễm không kìm được trợn mắt.


Cô gầy yếu là vì lúc mới sinh đã yếu ớt, chứ không hề mắc bệnh gì vô phương cứu chữa, nuôi nấng cẩn thận là được.


Nhưng ba năm trước, Diệp Nhiễm đột nhiên hôn mê không chút dấu hiệu, mà lại còn hôn mê tận hơn nửa năm.


Người nhà đưa cô đi tới đủ các loại bệnh viện mà không có kết quả.


Đương lúc mạch đập của cô càng lúc càng yếu, sắp chuyển từ phòng điều trị tích cực tới nhà xác, một hòa thượng đột nhiên xuất hiện.



Hòa thượng kia vừa đến đã cất lời nói ra ngày sinh tháng đẻ của Diệp Nhiễm.


Rằng mệnh cách cô khác thường, thọ ngắn phúc mỏng, trước mười hai tuổi phải được nuôi dưỡng ở nơi hội tụ nước chảy từ trên núi xuống, tìm đúng quý nhân thì mới có thể sửa mệnh.

Lại còn phải tránh nghĩ nhiều, tránh hưởng lạc vân vân và mây mây.


Lời hòa thượng nói làm cho người ta ngơ ngác như lọt vào sương mù.


Diệp Nhậm Nhàn nhìn con gái đang hấp hối trên giường bệnh, trầm tư vài giây.


Lý trí nói cho ông biết mấy chuyện này rõ ràng là nói vớ vẩn, nhưng với tình trạng hiện tại thì ông không có lựa chọn, chỉ cần một tia hy vọng!

Vì vậy Diệp Nhậm Nhàn móc một xấp tiền mặt dâng cho cao tăng.


Sau khi quyên tặng thành công, cao tăng ngừng mấy lời lảm nhảm, rồi bấm đốt ngón tay, cuối cùng mới ra lời người ta có thể hiểu được.


Đơn giản chính là:

Con gái anh là quỷ đoản mệnh, không muốn chết sớm thì mau đưa tới khe núi mà nuôi, chờ tới mười hai tuổi hãy đón về.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận