Sau khi thống nhất điều kiện xong, Lý Thường Thuận không ngồi lại ăn cơm mà chào tạm biệt ra về.
Hạ Vạn Huy im lặng nãy giờ, chờ Lý Thường Thuận đi rồi mới lên tiếng hỏi Hạ Thược:
“Chị, chị định để ông ta giới thiệu đối tượng cho mình thật đấy à?”
“Chị tới Đông Bắc không phải là để kết hôn hả?”
“Xem là vậy đi.
”
Hạ Thược mà không nhắc chắc Hạ Vạn Huy quên béng luôn mục đích bọn họ tới đây lần này.
Chỉ trách biểu hiện của Hạ Thược cứng quá, vẫn luôn dắt mũi nhà họ Lý khiến cậu tưởng cô tới đây tìm việc làm thật.
“Kết hôn thì kết hôn thôi! Không biết chừng còn tìm được một tấm chồng tốt hơn Lý Bảo Sinh ấy chứ!”
Sau chuyện hôm qua, Hạ Vạn Huy đâm coi thường Lý Bảo Sinh.
Cậu cảm thấy anh ta không xứng với chị gái mình, đầu óc cũng có vấn đề nữa.
Hai chị em vui vẻ ăn bữa cơm chùa.
Nhà họ Lý hiển nhiên còn cuống cuồng hơn so với bọn họ.
Ngay tối hôm đó Điền Thúy Phân tìm đến kèm theo thông tin của nhà trai.
“Nhanh vậy sao bác?” – Hạ Vạn Huy nghi ngờ nhìn bà ta: “Bác sẽ không tìm đại một người để bịp chị cháu đấy chứ?”
Hai chị em không bố không mẹ, anh cả chỉ biết bo bo giữ mình nên trong lòng Hạ Vạn Huy luôn ôm cảm giác sứ mạng to lớn.
Cậu cảm thấy nếu bản thân đã ở đây thì nhất định phải đứng ra gánh vác trách nhiệm giúp chị gái tìm được bến đỗ an toàn.
Thậm chí còn quan tâm cân nhắc trước sau hơn người trong cuộc là Hạ Thược nhiều.
Điền Thúy Phân vừa thấy hai chị em đã khó chịu ra mặt:
“Chính miệng chị cậu nói muốn chọn một tấm chồng đẹp trai, thành phần gia đình đơn giản.
”
Bà ta tức giận trợn trừng mắt:
“Tôi đi nghe ngóng hồi lâu mới tìm được một nhà.
Bố mẹ ở dưới quê, chỉ có cậu ta với em trai ở Giang thành.
Cậu ta làm việc trong xưởng in, lương một tháng hơn bốn mươi đồng, tính tình hoạt bát sôi nổi, mặt chữ quốc, trông tuấn tú lịch sự lắm.
Cậu ta nghe tôi nói chị cậu xinh đẹp mới đồng ý gặp mặt xem sao đấy.
Nếu chị cậu ưng thì đợi mai cậu ta tan làm tôi sẽ sắp xếp cho hai bên gặp gỡ.
”
Thời này thực hành chế độ tiền lương tám bậc, lương tháng của một công nhân bình thường chỉ hơn ba mươi đồng, học việc thậm chí còn ít hơn.
Với mức lương hơn bốn mươi đồng một tháng, người này kiểu gì cũng phải là công nhân cấp hai hoặc cấp ba.
Hạ Thược thầm nghĩ nếu đối phương mà ngon nghẻ được như lời Điền Thúy Phân nói thì còn lâu bà ta mới giới thiệu cho cô.
Nhất là khi Lý Lai Đệ đã sắp đến tuổi gả chồng.
Có điều trong không tốt còn chia ra hai loại, một là tạm chấp nhận được, hai là kiên quyết không chấp nhận.