Sau khi mọi người lấy cơm xong, Tô Hòa ngồi ở một bên chờ bọn họ ăn xong rồi dọn dẹp.
Lúc này, cô cũng nghe được cuộc nói chuyện của mọi người.
"Haizz, lại để cho bọn chúng chạy thoát rồi! Đã mấy lần rồi? Tôi nghi ngờ trong bụng bọn chúng có giun hay sao ấy, không thì sao lần nào cũng có thể nhận được tin tức trước rồi chạy trốn chứ?"
"Có khi nào trong đồn có nội gián không?"
"Chuyện này không phải đã điều tra rồi sao? Đồn cảnh sát chúng ta chỉ lớn bằng này, những người này phỏng chừng tám đời tổ tông đều bị điều tra hết rồi, nếu có nội gián thì đã điều tra ra từ lâu rồi!"
"Cũng đúng, chẳng lẽ bọn chúng thật sự có thuật đọc tâm? Không thì sao biết được chúng ta bố trí như thế nào?"
"Ai mà biết được?"
!
Tô Hòa ngồi bên cạnh nghe một lúc, cũng đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Thì ra gần đây, cục cảnh sát Tây Thành điều tra được một nhóm người chuyên ăn cắp bí mật quốc gia, chính là gián điệp.
Cục cảnh sát điều tra được căn cứ của nhóm người này hiện đang ẩn náu ở khu Tây Thành, cho nên đã giao nhiệm vụ cho tất cả các đồn cảnh sát trực thuộc khu Tây Thành, phải dốc toàn lực phối hợp bắt giữ nhóm người này.
Sau khi nhận được tin tức, đồn cảnh sát Thiên Kiều lập tức bí mật theo dõi, dựa theo tin tức mà cục cảnh sát cung cấp, rất nhanh đã có thu hoạch, nhưng ngay tại thời điểm bắt giữ, nhóm người kia giống như đã nhận được tin tức từ trước, đã sớm rút lui.
Khiến cho kế hoạch của họ thất bại trong gang tấc.
Mặc dù mọi người đều rất thất vọng, nhưng cũng không từ bỏ, tiếp đó lại phối hợp với các đồn cảnh sát khác cùng nhau hành động.
Kết quả là, liên tiếp mấy lần làm nhiệm vụ đều nhận được kết quả giống nhau.
Hôm nay cũng vậy, lần này bọn họ có chứng cứ xác thực, đã biết được nơi ẩn náu của nhóm người kia, hơn nữa lần này ngay cả cục cảnh sát cũng phái đội cảnh sát hình sự đến, có thể nói là đã bố trí vô cùng chu đáo.
Chỉ có điều, trước khi hành động, nhóm người kia vẫn nhận được tin tức trước và chạy thoát!
Liên tiếp những lần thất bại khiến mọi người vô cùng chán nản, ngay cả cục cảnh sát cũng có chút thất vọng về họ.
Vì vậy, họ không khỏi muốn tìm thêm nguyên nhân, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho nhóm người kia luôn có thể nhận được tin tức trước?
!
Tô Hòa ở bên cạnh nghe xong cũng suy nghĩ.
Sau khi nghe xong, cô cũng cảm thấy chắc chắn là có nội gián, nếu không sao lần nào bọn họ cũng có thể rút lui trước được?
Nhưng giống như những gì bọn họ nói, đồn cảnh sát chỉ có ngần ấy người, nếu có người có vấn đề gì thì đã sớm bị điều tra ra rồi, chắc chắn không phải là gián điệp.
Vì vậy, mọi chuyện cứ thế đi vào ngõ cụt.
Tô Hòa cảm thấy đầu óc rối bời, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của mọi người, cô cảm thấy làm cảnh sát thật sự quá vất vả!
Cô cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể nghĩ lần sau múc cơm cho bọn họ nhiều thêm một chút.
!
Rất nhanh đã đến giờ tan làm.
Thím Lưu và mọi người đã sớm rời khỏi về nhà nấu cơm, chú Liêu cũng đi rồi, Tô Hòa cảm thấy mình còn nhỏ, lại là người mới đến.
Mỗi lần đều là người cuối cùng dọn dẹp xong xuôi rồi mới rời đi.
Cô phát hiện Đổng Phương cũng vậy, tuy anh ta bình thường ít nói, nhưng làm việc rất chăm chỉ, mỗi ngày đều là người cuối cùng rời đi, thậm chí mỗi sáng sớm Tô Hòa đến đều thấy anh ta là người đến sớm nhất.
Thái độ làm việc nghiêm túc của anh ta khiến Tô Hòa cũng phải cảm thán, thảo nào chú Liêu lại coi trọng anh ta như vậy.
Sau khi dọn dẹp xong, Tô Hòa nói với Đổng Phương vẫn đang bận rộn: "Anh Đổng, em về trước nhé, anh cũng tan làm sớm một chút đi, việc còn lại để sáng mai làm tiếp cũng được.
"
Đổng Phương cười ngại ngùng với cô: "Được, anh biết rồi.
"
Tuy nói vậy nhưng động tác trên tay anh ta vẫn không hề dừng lại.
Tô Hòa thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười, sau đó rời đi.
!