Lần thất bại này đả kích đồn cảnh sát không thể nói là không lớn.
Dù sao lãnh đạo trong sở đã dùng biện pháp tốt nhất để tránh tin tức tiết lộ, quá trình nhiệm vụ cũng chỉ có mấy lãnh đạo biết, có thể nói là nghiêm phòng tử thủ, nhưng cuối cùng tin tức vẫn bị tiết lộ ra ngoài.
Điều này chứng tỏ kẻ địch còn cường đại hơn so với mọi người nghĩ, khiến mọi người không thể không kinh hãi!
Đối với khí thế của mọi người cũng là đả kích mãnh liệt!
Giữa trưa lúc ăn cơm Tô Hòa đã biết tin tức này, thấy mọi người đều không có tinh thần gì, cũng không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể cho mọi người thêm chút cơm, nhưng thấy mọi người ăn không vào cơm, lại vẻ mặt thất bại, cô cũng theo đó thở dài một hơi.
Haiz, công việc của công an thật sự không dễ dàng!
!
Trên đường trở về, Tô Hòa còn đang lo lắng cho mọi người.
Có thể là suy nghĩ chuyện gì đó nên có chút phân tâm, trong lúc nhất thời không chú ý đường, đột nhiên liền nghe được tiếng kèn xe "rít, bẹp~".
Tô Hòa theo bản năng tránh sang bên cạnh, chỉ thấy một chiếc xe Jeep nhanh chóng chạy qua, bởi vì quá nhanh, cô không thấy được ai ngồi trong xe.
Nhưng lúc này cô cũng không có tâm tư nghĩ gì khác, bởi vì vừa rồi cô đột nhiên bị tiếng còi xe Jeep hấp dẫn, luôn cảm thấy tần suất bấm còi này có chút quen tai, giống như đã nghe ở nơi nào đó.
Nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra.
Tô Hòa chính là người như vậy, chuyện nghĩ không rõ thì phải luôn nghĩ, không làm rõ luôn cảm thấy không thoải mái.
Ngay cả ăn cơm cũng có chút không tập trung, khiến cho thím Lưu còn tưởng rằng cô xảy ra chuyện gì, cũng may cô giải thích mình không có việc gì, lại giống như thường ngày ăn mấy bát cơm bà ấy mới yên tâm.
Buổi tối, Tô Hòa nằm trên giường còn đang suy nghĩ việc này.
Trong lúc nhất thời vẫn không có đầu mối, thế là bắt đầu nhớ lại chuyện mấy ngày nay đã trải qua, xem có manh mối gì không!
Đột nhiên, mắt Tô Hòa sáng lên.
Cô nhớ ra rồi!
Cô nhớ tới lúc nào đã nghe được thanh âm tương tự.
Nhưng lúc này, cô giống như đột nhiên lại ý thức được điều gì đó, lúc này lại hít sâu một hơi, con ngươi hơi co lại, khóe miệng khẽ nhếch.
Ký ức mấy ngày nay hiện lên từng chút một, trong nháy mắt một đường nối liền lại.
Không thể nào?
Làm sao có thể?!
Nhưng! nếu như mình đoán là thật thì sao?
Không phải thật sự là như mình đoán chứ?
Nghĩ đến đây, Tô Hòa đột nhiên không buồn ngủ chút nào, có chút đứng ngồi không yên.
Nhưng lại nghĩ đến bây giờ sắc trời đã tối, vẫn kiềm chế bản thân, ép buộc ngủ.
Rạng sáng ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, cô đã dậy.
Không nấu cơm như thường ngày, mà là đi đến đồn cảnh sát trước.
Lúc này đồn cảnh sát còn chưa có ai đến.
Cửa bếp sau cũng khóa, đây là lần đầu tiên Tô Hòa đến sớm như vậy.
Cô nhìn kỹ vị trí đặt chìa khóa, cầm lên mở cửa ra, đi vào nhà bếp.
Không chút do dự đi tới khu vực làm việc thường ngày của chú Liêu, trực tiếp tìm kiếm, nhưng tìm một lát cũng không thấy thứ mình muốn.
Lúc này Tô Hòa dừng lại, âm thầm suy tư, luôn cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì.
Đột nhiên, ánh mắt của cô nhìn về phía cái vại lớn bên cạnh.
Đây là cái vại mà nhà ăn dùng để đựng gạo, rất lớn, ước chừng bên trong có giấu một đứa bé cũng được.
Tô Hòa đi qua vừa muốn mở nắp vại, đột nhiên phát hiện trên nắp vại có gì đó không đúng.
Hình như bên trên có vài sợi rơm được đặt tùy ý, nhưng nhìn kỹ lại có thể nhìn ra những sợi rơm này được sắp xếp theo một quy luật nào đó, hình như là tín hiệu.
Tô Hòa thấy vậy con ngươi co rụt lại, sau đó lại có chút may mắn, may mắn bản thân vừa rồi không hành động thiếu suy nghĩ.