Mọi người thấy thế cũng không biết khuyên thế nào, Tô Hòa đã ở đây làm việc hơn nửa tháng, chắc chắn không bao lâu nữa sẽ hết thời gian làm thay.
Cô muốn ở lại cũng là chuyện bình thường, nhưng mọi người cũng biết gần như là không có khả năng.
Tuy có chút tiếc nuối, nhưng mọi người vẫn an ủi: "Đừng nóng vội, không phải còn mấy ngày nữa sao? Hay là để mọi người giúp cháu để ý, biết đâu có thông tin tuyển dụng nào khác thì sao.
"
Tô Hòa nghe xong lời an ủi của mọi người, miễn cưỡng cười: "Cháu không sao, cháu biết công việc khó tìm, có thể ở đây làm việc nhiều ngày như vậy là tốt lắm rồi!"
Mọi người nghe cô nói càng thêm thương cảm, nhưng cũng hiểu rõ chắc là không giúp được gì, dù sao nếu có thông tin tuyển dụng, chắc chắn mọi người sẽ ưu tiên cho người thân trước.
Nhưng lúc này mọi người cũng không nói thêm gì, ngược lại chú Liêu như có điều suy nghĩ, bèn hỏi: "Tô Hòa, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
Tô Hòa ngẩn người, sau đó trả lời: "Dạ mười bảy tuổi, nhưng sinh nhật cháu lớn, mùng một Tết, mấy tháng nữa là mười tám rồi ạ.
"
Chú Liêu nghe xong gật đầu: "Vậy là không nhỏ rồi, có thể tính chuyện chồng con được rồi.
"
Tô Hòa nghe xong ngẩn người, không ngờ chú Liêu là đàn ông mà lại nói ra những lời này.
Thím Lưu nghe vậy cũng cười nói: "Đúng là không nhỏ rồi, hay là để thím giới thiệu cho cháu một người, đến lúc đó gả vào trong thành luôn.
"
Tô Hòa nghe xong vội vàng lắc đầu, "Không, không cần, cháu còn nhỏ, không vội!"
"Không còn nhỏ, cháu lớn như thím vậy cũng đã kết hôn rồi, lão đại còn ở trong bụng đấy!" Thím Tần cũng nói theo.
Tô Hòa nghe xong vội vàng xua tay từ chối, cô là thực sự không vội, cô vẫn còn nhỏ, đừng lập gia đình sớm như vậy.
Những người khác thấy cô bài xích như vậy cũng biết cô không thông suốt, ngược lại không nói thêm gì nữa.
Ngược lại Liêu đầu bếp nhìn cô một cái, lại nhìn Đổng Phương ở một bên, trong mắt như có điều suy nghĩ!
!
Tô Hòa sau khi mang tin tức nói cho chú Ngô thì không chú ý nữa, làm bộ cái gì cũng không biết, cũng cố gắng biểu hiện không khác gì lúc trước.
Mấy ngày sau không gặp chú Ngô có động tác gì, cô cũng không hỏi.
Dù sao những gì cô có thể làm đều đã làm, tiếp theo phải xem họ.
Nhưng, ngay tại thời điểm trong lòng Tô Hòa đoán chú Ngô bên kia khi nào hành động.
Ba ngày sau, khi Tô Hòa và mọi người còn đang chuẩn bị cơm trưa, bếp sau đột nhiên có người tới nói bên ngoài có người tìm Đổng Phương.
Mặc dù Đổng Phương tò mò là ai tìm nhưng cũng không nghĩ nhiều, buông đồ xuống liền đi ra ngoài.
Kết quả vừa ra ngoài đã bị cán bộ công an sớm mai phục ở đây đè lại.
Sau đó sở trưởng dẫn đầu, công an trong sở đều vọt vào nhà bếp, lật xem một chút, rất nhanh liền tìm được thứ mình muốn.
Động tác nhanh chóng, làm cho những người khác trong bếp đều ngây ngẩn cả người! Chờ đến khi kịp phản ứng, họ cũng đã bị công an cài lên mang đi.
Tô Hòa đại khái đoán được là vì cái gì, tuy vừa mới bắt đầu bị dọa giật mình, nhưng sau khi phản ứng lại coi như bình tĩnh.
Liêu đầu bếp rốt cuộc đã trải qua nhiều chuyện, vừa mới bắt đầu bối rối trong chớp mắt, hiện tại cũng nhíu mày không có động tác quá lớn.
Ngược lại thím Lưu và thím Tần dường như bị dọa sợ, giãy dụa khóc lóc.
Cũng may cháu trai thím Lưu - Lý Nghị thấy thế nhanh chóng trấn an vài câu, nói cho họ biết không có việc gì, chỉ là đi tìm hiểu tình huống mà thôi, lúc này hai người mới từ bỏ chống cự.
Rất nhanh, Tô Hòa và người của bếp sau đã bị mang theo tách ra nhốt lại.
Ngoại trừ cô, những người khác cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Không bao lâu sau cô đã bị gọi ra ngoài hỏi chuyện.