Tính nghiêm trọng của chuyện này mọi người đều biết, mà nghe thím Tần nói, thím Lưu cũng ý thức được cái gì, không dám mở miệng nói cái gì nữa, dù sao họ làm việc với người nọ lâu như vậy, làm không tốt cũng sợ bị liên lụy.
Nghĩ tới đây, thím Lưu cũng thở dài một hơi: "Lần này Liêu đầu bếp bị liên lụy thảm rồi, ai có thể ngờ được nhiều năm như vậy tận tâm tận lực dạy dỗ đồ đệ lại là một đặc vụ, uổng công Liêu đầu bếp đối tốt với anh ta như vậy, bà nói anh ta làm sao nhẫn tâm!"
Nói đến Tô Hòa và thím Tần cũng cảm thấy Liêu đầu bếp quá xui xẻo!
Giống như thím Lưu nói, lần này Liêu đầu bếp thật sự bị liên lụy thảm, những đồng nghiệp như họ còn tốt, bình thường mặc dù làm việc cùng nhau, nhưng những phương diện khác tiếp xúc không nhiều lắm.
Nhưng Liêu đầu bếp thì khác, không nói ông ấy là sư phụ của "Đổng Phương", bình thường ông ấy có liên quan quá sâu, cho dù "Đổng Phương" có thể vào đồn công tác cũng là do Liêu đầu bếp xuất lực đề cử.
Cho nên Liêu đầu bếp có thể nói là gián tiếp giúp anh ta không ít.
Mặc dù điều tra xong, chứng minh Liêu đầu bếp cái gì cũng không biết, nhưng vẫn không tránh khỏi việc nhận tội bao che.
Liêu đầu bếp trực tiếp bị miễn công việc đến nông trường biên cương khó khăn nhất.
Mà người nhà Liêu đầu bếp cũng bị liên lụy theo.
Mặc dù bọn họ đã phân rõ giới hạn với Liêu đầu bếp trước, nhưng người trong nhà có công việc cũng đều bị giảm một cấp, sau đó muốn thăng cấp trở về cũng cơ bản không thể nào.
Ngay cả những người trước khi kết hôn đã đính hôn cũng bị hối hôn, sợ bị liên lụy.
Nghe nói bây giờ con cái nhà ông ấy đều vô cùng hận ông ấy.
Nghĩ đến đây, Tô Hòa cũng thở dài một hơi, niên đại này chính là như thế, rút dây động rừng, chỉ có thể nói bản thân Liêu đầu bếp không nhìn rõ người, rõ ràng là hảo tâm, lại giúp một con sói.
Bà Từ sau khi biết việc này cũng thở dài một hơi, dù sao làm việc cùng nhau lâu như vậy, nhìn ông ấy như vậy, bà cũng không đành lòng.
Vì thế ba người trong bếp cộng thêm bà Từ đang tĩnh dưỡng, mọi người cùng nhau chuẩn bị chút đồ, đưa cho ông ấy lúc ông ấy đi.
Tô Hòa cũng bỏ ra chút tiền.
Nhìn thấy Liêu đầu bếp giống như già đi mười tuổi, mọi người cũng không biết nói cái gì cho phải.
Mà Liêu đầu bếp sau khi nhìn thấy họ cũng chỉ cười khổ một tiếng nói cám ơn, sau đó cũng không nói gì nữa.
Đoán chừng chuyện lần này cũng đã khiến ông ấy bị đả kích rất lớn.
Làm việc ở đồn cảnh sát, tin tức của họ cũng linh thông một chút, nghe nói lần này rời đi, trong nhà Liêu đầu bếp cũng không có ai đến thăm ông ấy, chớ nói chi là chuẩn bị đồ vật, đoán chừng là thật sự hận ông ấy.
Mọi người nghe xong đều có chút thổn thức.
!
Sau khi Liêu đầu bếp rời khỏi bếp bếp, bầu không khí cũng không tốt lắm, mọi người vẫn còn chưa hết bàng hoàng chuyện trước đó, cộng thêm nhà ăn thiếu mất hai người, còn một người là đầu bếp, cho nên càng bận rộn hơn.
Thỉnh thoảng lúc bận rộn xong, họ cũng sẽ thở dài, cảm thấy đáng tiếc cho Liêu đầu bếp, nhưng cũng không nhắc thêm việc này nữa, nghĩ đến theo thời gian trôi qua, dần dần cũng qua đi!
!
Mà Tô Hòa gần đây cũng có chút cam chịu, thời gian thay sắp kết thúc, cô cũng chưa nghe được tin tức công việc, đã biết xấp xỉ không có hy vọng, cho nên cũng không đi cưỡng cầu nữa.
Dự định làm tốt đoạn thời gian cuối cùng, nếu thật sự không được thì về nhà làm ruộng, cũng may cô còn có sức khỏe, tóm lại không chết đói.
Nghĩ lại sau này cũng không phải không có cơ hội ra ngoài, dù sao đợi đến khi thi đại học khôi phục, cô còn chưa tới 30, cũng không tính là già, nghĩ đến cũng sẽ không ở lại nông thôn mãi.
Nghĩ như vậy, cô cũng thấy thoải mái hơn.
Chỉ có điều vận mệnh cứ như vậy, luôn trong lúc lơ đãng sẽ cho bất ngờ!