Hôm nay, sau khi cơm trưa xong thu dọn xong nhà ăn, Tô Hòa liền ngồi ở bếp sau nói chuyện phiếm với thím Lưu và thím Tần.
Từ sau khi nhắc tới chuyện này, hai người họ vẫn không từ bỏ việc giới thiệu đối tượng cho cô, bây giờ còn đang khuyên cô.
Đang lúc Tô Hòa bị họ vây quanh không biết nên từ chối như thế nào, chú Ngô tới, "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Thím Lưu thấy chú Ngô hỏi liền cười nói: "Đang nói chuyện của Tô Hòa đấy ạ, không phải cháu ấy sắp đi rồi sao? Tôi hỏi cháu có muốn giới thiệu đối tượng trong thành hay không, kết quả bị cháu từ chối!"
Chú Ngô nghe xong nhìn Tô Hòa một cái, cười cười nói: "Tô Hòa còn nhỏ, chuyện tìm đối tượng không vội.
"
Nói xong lại nhìn về phía Tô Hòa hỏi: "Lát nữa cháu rảnh không? Nếu rảnh thì đến văn phòng của chú một lát.
"
Tô Hòa nghe vậy ngẩn ra một chút, sau đó gật gật đầu, "Vâng ạ.
"
Thím Lưu và thím Tần nghe xong có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ thấy hai người rời đi.
Mà bên này sau khi Tô Hòa đi theo chú Ngô tới văn phòng, ông liền rót cho cô một chén trà, "Cháu ngồi xuống đi, đừng căng thẳng.
"
"Vâng ạ.
" Tô Hòa sau khi nhận trà ngồi xuống, liền nhấp một ngụm chờ chú Ngô lên tiếng.
Thật ra cô có chút suy đoán, có lẽ là chuyện lần trước, cũng không biết đồn cảnh sát có thưởng cho cô hay không.
Quả nhiên sau khi ngồi xuống liền nghe chú Ngô nói: "Chuyện lần này may mà có cháu kịp thời phát hiện và cung cấp tin tức, nếu không hậu quả khó mà lường được.
"
Tô Hòa nghe xong vội nói: "Chú đừng nói như vậy, cháu cũng không làm gì, chỉ là nói ra những gì mình nhìn thấy thôi ạ.
"
Chú Ngô nghe xong cô nói, cười nói: "Không cần khiêm tốn, công việc ở nhà bếp không chỉ có mình cháu, những người khác cũng thường xuyên đi qua, nhiều năm như vậy họ đều không phát hiện ra, mà cháu tới đây chưa được một tháng đã phát hiện, điều này chứng minh năng lực của cháu, chuyện lần này, cháu là người có công lớn nhất.
"
Trên thực tế vốn dĩ nhiệm vụ cuối cùng của mọi người đã muốn dụ rắn ra khỏi hang, bằng không sẽ không chờ thêm hai ngày mới hành động, nhưng lúc ấy vẫn chưa tìm được nội gián, cũng may Tô Hòa phát hiện, bằng không hậu quả thật sự là không dám tưởng tượng, nhưng những điều này Tô Hòa tất nhiên không biết.
Tô Hòa nghe xong ngượng ngùng cười cười, còn muốn tiếp tục từ chối, chỉ thấy chú Ngô đưa tay ngăn lại, sau đó nói: "Dựa vào công lao lần này của cháu, chúng ta quyết định cho cháu hai phần thưởng, cháu hãy chọn một trong số đó.
"
Lời này vừa thốt ra, Tô Hòa không thể từ chối được nữa, cô mong chờ nhìn chú Ngô, tựa như muốn biết có thể đạt được phần thưởng gì.
Chú Ngô thấy thế cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Phần thưởng đầu tiên là một suất chính thức ở nhà bếp, trước mắt nhà bếp đang thiếu người, nếu cháu muốn ở lại thì có thể làm luôn.
"
Tô Hòa nghe xong cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía chú Ngô, tựa như muốn xác định chuyện này có phải thật hay không.
Sau khi được chú Ngô khẳng định gật đầu, Tô Hòa không khỏi hít thở căng thẳng, không ngờ cơ hội mình luôn muốn có được thế mà lại đến dễ dàng như vậy?
Lập tức có chút kích động, hận không thể lập tức đáp ứng.
Quá tốt rồi, cuối cùng cô cũng có công việc rồi!
Thấy cô như vậy, chú Ngô cười cười, "Đừng vội, còn có lựa chọn thứ hai, cháu nghe trước rồi quyết định.
"
Tô Hòa thấy thế chỉ có thể kiềm chế, chờ ông mở miệng.
"Lựa chọn thứ hai là một công việc tạm thời, cũng ở đồn cảnh sát của chúng ta, nhưng lại là vị trí cán bộ công an.
Chú đã xem qua tư liệu của cháu, cháu là học sinh cấp ba, theo lý thuyết phù hợp yêu cầu tuyển dụng của vị trí công an, nhưng vị trí này ngoại trừ bằng cấp còn cần phải xem xét những mặt khác, kỳ thi cũng tương đối nghiêm khắc, cháu chưa từng trải qua kỳ thi tuyển dụng, nên chỉ có thể tạm thời cho cháu một vị trí công tác tạm thời.
"
"Hai vị trí này, cháu muốn chọn cái nào?"