“Bất kể các người muốn làm gì, nhanh tránh ra đừng cản đường, nếu không tôi không khách khí đâu!”
Tên côn đồ, cũng chính là Vương Thành Tài nghe Tô Hòa nói lời không nể nang như vậy, nhất thời có chút tức giận.
Hắn liền lạnh mặt trực tiếp gọi đám đàn em vây quanh.
“Hừ, vốn dĩ định cho cô chút mặt mũi, không ngờ cô lại không biết điều như vậy, vậy thì đừng trách tôi không thương hoa tiếc ngọc!”
Mà Tô Hòa sau khi nghe hắn nói, nhìn thấy dáng vẻ bỉ ổi đó của hắn còn đưa tay về phía mình, sắc mặt càng lạnh hơn.
Liên tưởng đến cuộc nói chuyện trước đó của bọn họ, cô cũng không định nương tay, khi tay hắn tới gần, nhanh chóng nghiêng người né tránh, sau đó trở tay đá một cái, trực tiếp đá Vương Thành Tài bay ra ngoài hai mét.
Động tác này quá nhanh, những người khác còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Vương Thành Tài “A” một tiếng, người đã bay đi mất…
Chờ đến khi hoàn hồn lại, hắn đã đau đến mức ngã trên mặt đất, vừa kêu vừa không đứng dậy nổi!
Mấy tên đàn em không ngờ Tô Hòa dám phản kháng, lại nhìn đại ca thảm hại như vậy, nhất thời sợ hãi, theo bản năng muốn xông lên chế phục cô, không ngờ Tô Hòa căn bản không cho bọn chúng thời gian phản ứng, liên tiếp mấy cú đá xuống, trực tiếp hạ gục toàn bộ.
Đều là đám chỉ được cái mã bên ngoài, phỏng chừng ngày thường ỷ mạnh hiếp yếu, được người ta nịnh nọt quen nên mới tự cho mình là tài giỏi, trên thực tế yếu đuối vô cùng, chắc ngay cả ông nội cô cũng còn lợi hại hơn bọn chúng.
Tô Hòa sốt ruột về nhà, giải quyết xong đám côn đồ chặn đường này, cô cũng không quản bọn chúng ra sao nữa, đương nhiên, bởi vì biết bố của Vương Thành Tài này là cán bộ công xã, cho nên cô cũng không tính đưa bọn chúng đến đồn cảnh sát.
Chắc đồn cảnh sát thị trấn cũng chẳng dám giam hắn, nếu không hắn đã không thể hoành hành ngang ngược lâu như vậy.
Nhìn trời đã sắp tối, Tô Hòa không trì hoãn thêm nữa, vội vàng đi về phía thôn.
Vừa đi được một đoạn, phía sau còn vang lên tiếng gào thét điên cuồng của Vương Thành Tài: “Cô đợi đấy cho tôi! Tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Nhưng cô cũng chẳng thèm để ý.
……
Khi về đến thôn, trời vẫn chưa tối hẳn, còn có một số người trong thôn ăn cơm xong ngồi dưới gốc cây đầu thôn nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy Tô Hòa trở về, mọi người đều rất ngạc nhiên.
“Ôi, Hòa sao lại trở về? Không phải đi kinh thành làm việc rồi sao?”
“Đúng vậy? Nghe nói là đi làm thay người ta, chẳng lẽ đã xong rồi?”
“Ôi chao, đêm hôm khuya khoắt thế này mới về, chắc là xong rồi!”
Tô Hòa nghe mấy thím nói vậy liền cười giải thích: “Hôm nay được nghỉ, tôi về thăm nhà, mai lại đi.
”
“Ồ ồ, vậy thì tốt, vậy thì tốt, Hòa này, người nhà cháu đều khỏe cả, xem xong thì về sớm nhé.
”
Tô Hòa nghe vậy có chút kỳ quái, không hiểu sao họ lại nói như vậy, nhưng thấy mọi người dường như không muốn giải thích, cô cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu rồi đi thẳng về nhà.
Lúc này, mọi người trong nhà họ Tô vẫn chưa ngủ, cả nhà đang ngồi trong sân nói chuyện phiếm, thấy Tô Hòa bước vào đều ngẩn người ra.
Vẫn là bà nội Tô mắt tinh, liếc mắt đã nhận ra cô: “Ôi chao, cháu gái bảo bối của bà về rồi à, sao giờ này mới về? Xảy ra chuyện gì sao?”
Nói xong bà lo lắng nhìn cô.
Tô Hòa nghe vậy mỉm cười: “Không có việc gì đâu bà nội, bà đừng lo lắng, mai cháu được nghỉ, nên về thăm mọi người.
”
Bà nội Tô nghe cô nói vậy mới yên tâm: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Cháu cũng thật là, muộn thế này rồi, muốn về thì ngày mai về ban ngày cho an toàn, đêm hôm khuya khoắt một mình con gái đi nguy hiểm lắm.
”