Nhà họ Tô cứ nghĩ từ chối là xong chuyện.
Ai ngờ đâu, Vương Thành Tài không hề bỏ cuộc, ngày hôm sau hắn ta đã dẫn theo một đám lưu manh đến, còn ngang nhiên tuyên bố trước mặt nhà họ Tô rằng Tô Hòa là người hắn ta nhìn trúng, nếu cô không gả cho hắn ta thì cũng đừng hòng gả cho ai khác.
Bà nội Tô tức giận vô cùng, liền dẫn theo người nhà đánh đuổi bọn chúng đi.
Nhưng Vương Thành Tài cứ như đỉa đói, ba ngày hai bữa lại đến, không gặp được Tô Hòa thì hắn ta sẽ lượn lờ trước mặt người nhà họ Tô, còn tự xưng là con rể, nhà họ Tô đuổi cũng không đi, đến lúc muốn động thủ thì hắn ta lại bỏ chạy, khiến cả nhà bất lực.
Hơn nữa, hắn ta làm vậy khiến mười dặm tám thôn đều biết Tô Hòa bị tên lưu manh Vương Thành Tài kia nhắm trúng, mà hắn ta lại không phải hạng lưu manh bình thường, đằng sau hắn ta còn có bố hắn ta là cán bộ công xã.
Bởi vậy, người hắn ta đã nhắm trúng, phỏng chừng chẳng ai dám đến gần nữa.
Có thể nói, danh tiếng của Tô Hòa đã bị hắn ta hủy hoại, sau này trừ phi gả đi thật xa, nếu không mười dặm tám thôn này chắc chắn sẽ không ai dám cưới cô.
……
Nghe xong mọi chuyện, Tô Hòa cũng thấy tức giận, cô không phải để tâm đến cái gọi là danh tiếng, nhưng cách làm của Vương Thành Tài thật sự khiến người ta ghê tởm!
Cô hơi hối hận vì hôm nay đã đánh hắn ta nhẹ tay quá!
Nhưng nhìn bà nội Tô tức giận đến run người, cô vội an ủi: “Bà nội đừng giận, chúng ta không sợ hắn ta! Hôm nay cháu đã đánh hắn ta rồi, lần sau hắn ta còn dám đến, cháu lại đánh tiếp!”
Thấy cô không quá tức giận, bà nội Tô cũng nguôi ngoai phần nào, nhưng vẫn còn lo lắng.
“Haiz, giá mà mọi chuyện đơn giản như vậy thì tốt rồi, cái thằng khốn nạn đó có bố nó chống lưng, trời không sợ đất không sợ, khó giải quyết lắm!
Lúc đầu, bà cũng đã đến công xã làm ầm ĩ một trận, kết quả cháu đoán xem, vừa nhìn thấy bà, bố của nó đã gọi thẳng là thông gia, khiến bà phát tởm.
Hơn nữa, bố nó là quan lớn nhất cái công xã này, làm ầm ĩ cũng vô dụng, bà thấy bọn họ sẽ không bỏ cuộc đâu, nhưng mà, hôm nay cháu đánh nó có nặng lắm không?”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của bà nội, Tô Hòa lắc đầu: “Bà nội yên tâm, cháu đã học được cách đánh người đau mà không để lại thương tích từ sư phụ rồi, chắc chắn là không sao đâu.
”
“Vậy thì tốt, haiz…”
Không biết nghĩ đến điều gì mà bà nội Tô lại thở dài, bà nhìn cô với vẻ áy náy.
Tô Hòa đoán được bà đang nghĩ gì, liền mỉm cười an ủi: “Bà nội đừng lo, không phải cháu đã nói rồi sao, chúng ta không sợ hắn ta.
Đúng rồi, mọi người còn chưa biết, lần này cháu về là có tin tốt muốn báo cho mọi người.
”
Nói rồi, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, cô nói: “Cháu đã tìm được việc rồi, là công an viên đấy ạ, tuy chỉ là công việc tạm thời, nhưng sang năm là cháu có thể trở thành công an chính thức!”
“Cái gì? Cháu tìm được việc rồi sao?”
“Thật sao?”
“……”
Bà nội Tô và những người khác nghe vậy đều trợn tròn mắt nhìn cô, như muốn xác nhận xem có phải cô
Tô Hòa khẳng định gật gật đầu, "Đúng vậy, đã xác định rồi, về sau cháu là một công an, vậy Vương Thành Tài nếu còn dám đến gây chuyện cháu sẽ bắt hắn đi, cháu là công an đồn cảnh sát kinh thành, nếu bắt hắn, bố hắn khẳng định cũng không quản được, cho nên mọi người cứ yên tâm đi.
"
"Thật sao? Tốt quá! Tốt quá!" Bà nội Tô nghe xong lời này càng kích động nắm tay cô, trong mắt ánh lệ lấp lánh.
Tô Hòa thấy bà kích động như vậy, không biết như thế nào, cũng có chút muốn khóc.
Những người khác trong nhà càng kích động không thôi!
Mẹ Tô hỏi đi hỏi lại có phải thật vậy không, ngay cả người thành thật như cha Tô cũng hiếm khi cười toe toét.
Ông nội Tô càng là liên tục nói "Tốt tốt tốt", nếu không phải đã ăn cơm rồi, đoán chừng còn định đem rượu giấu đi ra uống.
Những người khác cũng đều đặc biệt vui vẻ.
Dù sao nhà họ Tô còn chưa chia nhà, Tô Hòa cũng là người trong nhà cùng nhau nuôi lớn, bây giờ cô có công việc, khẳng định sẽ không quên giúp đỡ trong nhà, như vậy người trong nhà khẳng định cũng có thể được nhờ.
Trong đó hâm mộ nhất chính là những anh chị em cùng tuổi với cô.
Đương nhiên, hâm mộ thì hâm mộ, ghen tị thì không có, dù sao họ đã quen Tô Hòa từ nhỏ đã ưu tú hơn họ.