Lúc này bà nội Tô đã kích động đến mức nói năng lộn xộn, vui mừng nói: "Không hổ là cháu gái cả của bà, bà đã nói Hòa Nha nhà chúng ta ưu tú như vậy làm sao có thể tìm không thấy công việc? Cháu xem, cái này không phải có rồi sao, còn là công an, tốt quá rồi, nhà chúng ta vậy mà có một nữ công an!"
Tô Hòa được bà khen có chút ngại ngùng, không ngờ một công việc làm tạm thời lại khiến mọi người vui vẻ như vậy, xem ra cô phải cố gắng làm việc, tranh thủ sớm một chút chuyển chính thức, bằng không Vương Thành Tài sớm muộn gì cũng là quả bom.
Chờ sau khi kích động qua đi, bà nội Tô mới bình tĩnh lại, cẩn thận hỏi cô công việc này là làm sao có được.
Về chuyện lập công Tô Hòa không nói, chỉ nói lãnh đạo thấy cô khỏe mạnh lại biết võ công, thấy cô không tệ, mới cho cô một cơ hội.
Bà nội Tô nghe xong liền cảm ơn rối rít: "May mà có Thanh Vân đạo trưởng dạy cháu công phu, ngày mai chúng ta đi viếng mộ sư phụ đi, chuyện tốt như vậy phải nói cho sư phụ biết một tiếng!"
Tô Hòa nghe xong cũng không từ chối, "Vâng ạ, cháu nghe bà.
"
Bởi vì đã biết chuyện Tô Hòa đi làm, cho nên chuyện Vương Thành Tài mọi người cũng không còn lo lắng như vậy nữa.
Dù sao họ nghĩ Tô Hòa đã đi làm việc trong thành, đến lúc đó khẳng định sẽ ở trong thành tìm đối tượng, vậy chút ảnh hưởng đó chẳng là gì, họ không tin Vương Thành Tài dám đến đồn cảnh sát kinh thành gây chuyện.
Sáng sớm hôm sau, bà nội Tô liền đưa Tô Hòa đi lên mộ phần cho sư phụ Thanh Vân đạo trưởng.
Bởi vì gần đây quản lý nghiêm ngặt, cho nên hai bà cháu dậy sớm lén đi.
Bà nội Tô ở trước mộ phần thành tâm cảm tạ Thanh Vân đạo trưởng, Tô Hòa cũng quỳ xuống nói chuyện với ông một lát, dù sao bây giờ cô chính là Tô Hòa, cũng đã tiếp nhận tất cả của nguyên chủ, bao gồm ân huệ của vị sư phụ đã qua đời này.
Sau khi viếng mộ, hai bà cháu dìu nhau xuống núi, nhưng trên đường về đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu.
Tô Hòa theo tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy trên cành cây bên cạnh, một con mèo đen đứng đó nhìn chằm chằm cô.
Tô Hòa thấy thế vui mừng, đây không phải ân nhân cứu mạng của cô sao, tuy thời gian trôi qua đã lâu, nhưng cô vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra.
"Là mày à, Miu Miu, lại đây!"
Mèo đen nghe thấy tiếng cô kêu "meo" một tiếng, không biết vì sao, cô như nghe ra sự ghét bỏ và uất ức trong đó.
Lúc này bà nội Tô cũng nhìn thấy con mèo, cười nói: "Đây chính là con mèo đen mà trước đây cháu bảo bà chú ý đấy à? Nói thật, sau khi cháu đi nó còn tới nhà mấy lần, bà cho nó ăn, nhưng mà nó không ăn, mỗi lần đều đến nhìn một vòng rồi đi, nhưng mà chuột trong nhà lại ít đi!"
"Thật sao ạ!" Tô Hòa nghe xong kinh ngạc, lại nhìn về phía mèo đen nói: "Đúng là một con mèo tốt!"
Nhưng hỏi thêm vài câu, thấy nó có vẻ không muốn về nhà với cô, Tô Hòa chỉ có thể thất vọng từ bỏ.
Cuối cùng mặc kệ nó có hiểu hay không, cô nói với nó: "Miu Miu, vậy tôi đi đây, sau này nếu đói bụng thì lại đến nhà tìm tôi nhé.
"
Nói xong liền đưa bà nội Tô rời đi.
Trên đường trở về, bà nội Tô còn kể chuyện về con mèo đen, "Bà Lưu đầu thôn hôm đó nhìn thấy con mèo này nằm trên đường, cứ nói mèo đen xui xẻo, làm bà ấy đau đầu, bà thấy bà ta rõ ràng là bị thằng con trai suốt ngày đi theo mấy bà góa phụ chọc tức, lại còn đổ lên đầu con mèo, sau bị bà mắng cho một trận, bà ta mới không dám động vào con mèo đen nữa.
"
Tô Hòa nghe xong trong lòng bất đắc dĩ, mèo đen quả thật bị coi là xui xẻo trong truyền thuyết từ xưa đến nay, nhưng là người yêu mèo lớn lên ở thời hiện đại, cô khẳng định sẽ không tin điều này, nhưng hiếm có là bà nội Tô lại tin tưởng cô như vậy.
Lúc trước Tô Hòa chỉ bảo bà nội Tô để ý một con mèo đen, nói con mèo này trước đó đã giúp cô đuổi một con rắn, không ngờ bà nội Tô chỉ vì một câu nói của cô mà thay đổi cách nhìn về mèo đen.
Có thể thấy được đứa cháu gái này có vị trí quan trọng như thế nào trong lòng bà, nghĩ đến đây, Tô Hòa càng muốn làm việc thật tốt, cố gắng không phụ sự kỳ vọng của bà nội Tô.