Tn60 Xuyên Thành Phượng Hoàng Nhà Họ Tô


Đột nhiên, Tô Hòa lại nghĩ tới phán đoán lúc trước của mình.

Kiếp trước cô vì cứu một con mèo đen mới xảy ra tai nạn xe cộ thành một người thực vật.

Vậy con mèo đen lúc ấy được cô cứu thì sao?

Lúc ấy cô bị đụng bay ra ngoài, chắc con mèo đen vốn đã mềm oặt bệnh cũng không sống nổi rồi?

Cho nên con mèo này có phải là chuyển thế mà cô cứu hay không? Nếu không vì sao giống như vậy, hơn nữa còn vừa vặn một tuổi?

Ngẫm lại thật sự có khả năng, cho nên đời này Hắc Miêu vẫn luôn muốn tìm tôi để báo ơn?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Hòa nhìn về phía mèo đen dịu dàng hơn, nhìn con mèo đen lúc trước lợi hại có thể dọa lui rắn độc lúc này lại ngoan ngoãn để cho mình sờ.

Cô không khỏi cười cười, thôi, coi như nó tới báo ân đi.

"Nếu đã như vậy, sau này mày cứ đi theo tao đi? Chúng ta cùng nhau nương tựa lẫn nhau ở niên đại xa lạ này!"

"Meo ~"

"Mày đồng ý? Thật tốt quá, vậy tao đặt cho mày một cái tên nhé?"

Tô Hòa cẩn thận nghĩ, "Tao phải đặt cho mày cái tên hay, cũng không thể tùy tiện như vật cưng khác, ừm, mày màu lông đen như vậy! Hay là gọi là Đại Hắc đi?"

Hắc Miêu ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt im lặng phảng phất mang theo khinh thường.

"Sao? Thấy khó nghe? Hay là gọi là Đại Bạch?"

"Meo? Meo!"

"Ặc, mày không muốn à? Vậy thì như vậy đi, Đại Hắc coi như là một cái nhũ danh, tao lại đặt cho mày một cái tên chính thức!"

"Meo ~"

"Mày đồng ý? Vậy tao suy nghĩ một chút, toàn thân mày đều là lông đen, một chút màu trắng cũng không nhìn thấy, hay là gọi là! Vô Bạch đi, về sau theo họ tao, tên chính thức gọi là Tô Vô Bạch!"

Hắc Miêu: "! Meo? Meo meo!"

Hắc Miêu kích động nhảy dựng lên, kêu loạn một trận, bởi vì quá nhanh, cô cũng không quá nghe rõ là có ý gì, chỉ cho rằng nó là quá cao hứng.

Vì vậy, cô trực tiếp gõ nhịp định ra, "A, mày đồng ý? Được! Vậy cứ quyết định như vậy đi, nhưng bình thường tao vẫn gọi mày là Đại Hắc, dễ nhớ!"

Mắt thấy không đổi được, Đại Hắc ủ rũ kêu một tiếng, tựa hồ đã nhận mệnh!

Mà Tô Hòa lại rất vui vẻ, bởi vì cô rốt cuộc có mèo rồi, phải biết cô muốn nuôi mèo rất nhiều năm rồi, chẳng qua mẹ cô kiếp trước luôn cảm thấy mèo rụng lông không sạch sẽ, không cho cô nuôi.

Hiện tại cô rốt cục hoàn thành tâm nguyện này!

  !

Nhưng chờ tới buổi chiều Tô Hòa đột nhiên nhớ tới một sự việc.

Ngày mai cô phải đi Bắc Kinh làm việc, vậy Đại Hắc phải làm sao bây giờ?

Trước khi cô trở về đã nói với chú Ngô là sau này sẽ ở ký túc xá, chắc là ký túc xá sẽ không để nuôi mèo đâu nhỉ?

Khẳng định rồi, dù sao ký túc xá ngoại trừ cô còn có người khác, hơn nữa cũng không tiện, như vậy nó không thích hợp mang đi.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Dù sao cũng là con mèo vất vả lắm mới nuôi được? Chẳng lẽ phải tự mình thuê một căn nhà ở?

Nhưng bây giờ thuê nhà cũng không kịp, chỉ có thể sau này lại nói.

Nhưng mặc kệ như thế nào, lần này Đại Hắc nhất định phải tách ra với cô.

Nghĩ đến đây, Tô Hòa có chút khổ sở, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể áy náy nói rõ ràng việc này với nó.

Kết quả Đại Hắc nghe xong ngược lại không để ý, "meo" hai tiếng đáp ứng, sau đó ba chân bốn cẳng liền chạy, tuyệt không lưu luyến.

Làm Tô Hòa tức chết đi được, đồ vô lương tâm!

  !

Buổi tối lúc ăn cơm, bà nội Tô Hòa nói về chiến tích của cô một ngày hôm nay.

"Bà đã nói chuyện cháu có công việc ở trong thôn rồi, đoán chừng tên cóc ghẻ kia chẳng mấy chốc sẽ biết, về sau hẳn là cũng không dám đến nữa!"

Tô Hòa nghe xong gật gật đầu, "Vậy hẳn là không có việc gì nữa, bà yên tâm, nhưng sau đó vẫn phải chú ý đến ông bố cán bộ kia của hắn ta, đừng để ông ta gây khó dễ cho nhà mình!"

Bà nội Tô Hòa cũng không để ý lắm, "Yên tâm đi, nhà chúng ta mấy đời nông dân nghèo, thành thành thật thật làm việc, không sợ!"

Tô Hòa nghe bà nói như vậy cũng yên tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui