Tn70 Đại Tạp Viện Vô Cùng Náo Nhiệt


"Đại Ni này, nhà chị tính sao với Yến Tử? Còn một tháng nữa là tốt nghiệp, rồi sau đó sẽ thế nào? Là đi xuống nông thôn hay gia đình sẽ lo cho cô ấy một công việc?" Ở hành lang hẹp trước nhà, một người phụ nữ gầy gò gần 50 tuổi ngồi vá áo, trò chuyện với một phụ nữ khác khoảng hơn hai mươi tuổi, hơi tròn trịa.


Hai gia đình sống sát nhau, thường xuyên ngồi tán gẫu.


Nghe bà hàng xóm hỏi, Từ Đại Ni nhìn quanh hành lang, thấy không có nhiều người.


Sau đó, chị quay đầu nhìn vào phòng, nơi rèm cửa kéo kín.


Ánh mắt liếc nhanh, rồi chị lớn tiếng đáp: "Công việc gì chứ? Bây giờ kiếm việc đâu có dễ.


Con gái cần gì việc làm? Tôi làm chị dâu còn chưa có việc đây! Mấy hôm trước, Yến Tử đã tự đồng ý rồi, nói sẽ đi xem mắt, tốt nghiệp xong thì cưới!" Bà hàng xóm nghe vậy, lòng liền nóng lên.


Nhà bà cũng có con gái, học cùng lớp với Hà Ngọc Yến.


Dạo này bà lo lắng không biết làm sao để con gái không phải xuống nông thôn.


Giờ nghe nhà Hà đã tìm đối tượng cho Yến Tử, bà liền nảy ra ý định muốn lợi dụng cơ hội này.


Phải biết rằng, dù nhà họ Hà không có ai nổi bật, nhưng vợ chồng ông Hà lại rất được lòng người khác.



Tìm được một mối tốt thì phải nhanh chóng chớp lấy.


Nếu chờ đến khi tốt nghiệp mới tìm, e rằng không kịp nữa.


Yến Tử xinh đẹp thế, nếu bị đẩy xuống nông thôn thì thật đáng tiếc, sau này phải gả cho người quê mùa thì khổ cả đời! Từ Đại Ni nghĩ đến cảnh cô em chồng phải đi xuống nông thôn, lòng không khỏi vui sướng.


Chị ta hận không thể khiến cô em đi xem mắt không thành, để rồi phải chịu khổ ở nông thôn.


Nhưng ngoài miệng, chị vẫn giả vờ: "Chuyện này tôi không quan tâm đâu.

" Bà hàng xóm nghe vậy, liền vội vàng đáp: "Chị là chị dâu, sao có thể không quan tâm đến em chồng? Để tôi nói chị nghe, nếu em chồng gả được nơi tốt, có khi chị cũng được hưởng lợi đấy!" Từ Đại Ni nghe thế cũng thấy có lý.


Nếu em chồng lấy chồng thì không cần phải cho của hồi môn, lại còn có thể nhận được một khoản lễ hỏi.


Chỉ tiếc là khoản tiền đó không rơi vào tay chị.


Hai người càng nói càng hăng, không để ý rằng trong phòng, sau rèm cửa, có một người đang ngủ bỗng mở mắt.


Bên ngoài ồn ào đến nhức cả đầu.



Hà Ngọc Yến mở mắt, cảm thấy ngơ ngác.


Một giây trước, cô còn đang nằm thoải mái trên giường lớn ở nhà, chơi điện thoại.


Vậy mà giây sau, cô đã thấy mình ở một nơi lạ lẫm, kỳ quặc.


Phía trên đầu là trần nhà đã bong tróc, góc phòng đầy mạng nhện xám xịt.


Dưới thân là tấm ván gỗ cứng ngắc, chỉ cần nghiêng người là kêu kẽo kẹt.


Một bên giường kê sát tường, tường được dán đầy các loại báo cũ.


Hà Ngọc Yến nhìn quanh một lượt, thấy trên báo có ghi ngày tháng, cô chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ tiếp.


Biết đâu khi tỉnh dậy, cô vẫn đang nằm trên chiếc giường lớn mười mấy triệu của mình.


Mười phút sau, khi không thể chịu nổi tiếng ồn ào bên ngoài, Hà Ngọc Yến đành chấp nhận sự thật rằng cô không thể trở về được nữa.


Theo như những gì cô từng nghe nói, đây gọi là "xuyên không".


Và hơn nữa, cô đã xuyên không về thập niên 70.


Sờ lên quần áo đầy mụn vá trên người, nhìn hoàn cảnh xung quanh, Hà Ngọc Yến nhận ra điều kiện sống ở đây thật sự rất khắc khổ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận