Tô Hòa Bình đều thấy hết, nhưng vì để ông bà Tô thương con gái mình hơn, ông vẫn luôn nghĩ rằng, chỉ cần ông làm thật nhiều việc, làm thật tốt, cha mẹ sẽ dần công nhận ông, có thể đến nói một câu khích lệ, nhưng ông chưa từng nhận được gì ngoài những câu mắng ác độc đồ phế vật, đồ ăn chùa.
“Ra ngoài, chúng ta dọn ra ngoài sống một mình, cha sẽ nỗ lực kiếm công điểm, mua quần áo mới cho Điềm Điềm.
” Đúng vậy, quần áo trên người con gái đều là đồ mà Tô Hiểu Vân không mặc nữa, ông còn kiếm được nhiều hơn cả anh cả, dựa vào đâu mà con gái ông phải ăn mặc kém hơn những cô gái khác.
“Mua một lọ kem dưỡng da cho mẹ mấy đứa nhỏ nữa.
” Tô Hòa Bình nhìn ánh mắt kinh ngạc của vợ mình, nịnh nọt nói.
Chu Tuệ Ngọc tức giận trừng mắt với ông, hai má lại đỏ lên, đúng là cái gì cũng dám nói.
“Dọn ra ngoài đã rồi tính sau.
” Bà cũng biết rằng bên đó sẽ không chịu để một nhà bọn họ dọn ra ngoài một cách dễ dàng đâu.
Chu Tuệ Ngọc vừa nói xong, Tô Hòa Bình liền thấy con mình vốn đang vui sướng lập tức ỉu xìu, không thèm nhìn ông nữa.
“Cha, nếu không dọn ra ngoài được, bà nội lại càng tức giận, sau này chúng ta phải chịu khổ thêm.
”Tô Điềm như đã lấy hết can đảm nói một câu kia, sau đó lui về trốn sau lưng Tô Khải.
Biểu hiện của Tô Điềm khiến Tô Khải ngạc nhiên vô cùng, chỉ nghĩ là em gái bị dọa sợ rồi, trong lòng lại đau xót.
Tô Hòa Bình nghe vậy, quay người đi ra rồi lại dừng lại, xoay người hỏi Chu Tuệ Ngọc: “Chỉ cần có thể dọn ra ngoài là được, được chứ?”Nếu không trả giá đắt một chút, đoán chừng là cả nhà bọn họ sẽ khó dọn ra ngoài.
“Chỉ cần có thể ở riêng, chịu thiệt thòi một chút cũng không sao.
” Chỉ cần rời khỏi cái nhà này, sau này bọn họ sẽ nỗ lực kiếm tương lai cho bản thân.
“Tốt, nhóc Khải mau đi mời đại đội trưởng với bí thư chi bộ đi.
” Nói xong, Tô Hòa Bình trực tiếp đi tới phòng chính.
“Mẹ với em gái đừng có đi ra ngoài, nếu như có chuyện gì thì con sẽ tới gọi.
” Đỡ khỏi gặp phải rắc rối.
“Cái gì? Thằng hai, mày lặp lại lần nữa?” Bà cụ Tô trừng mắt nhìn thằng hai đang đứng trước mặt, hận không thể cắn chết ông.
“Cha, mẹ, con muốn ra ở riêng.
” Tô Hòa Bình nói lại một lần nữa, vợ con ông phải chịu nhiều khổ cực như vậy đều bởi vì ông, ông không thể khiến họ chịu thêm bất kì ấm ức nào nữa.
“Mày nói láo…”“Được rồi.
” Ông cụ Tô chặn ngang lời của bà Tô, nhìn về hướng con trai đang đứng.
“Con đã nghĩ kỹ chưa? Các con dọn ra ngoài ở thì có thể sống sót được sao?”“Con có tay có chân, không thể chết đói được.
”Ông cụ Tô bị nghẹn: “Chẳng qua là xảy ra chút cãi vã, có cần phải như vậy không? Cha với mẹ còn đang sống ở đây, con thì la hét đòi ở riêng, cũng không sợ bị người ta chê cười sao?”“Chỉ là chút cãi vã sao? Con gái của con suýt chút nữa không còn, bà nội ruột lại là người ra tay đánh con bé, còn ngăn không cho đi khám, đây mà là chút cãi vã ư?” Hai mắt Tô Hòa Bình đỏ lên, suýt chút nữa mất đi con gái, nhớ lại tình trạng thê thảm của con gái lúc ông chạy tới, cả người run lên, cảm giác như trong lòng bị khoét một lỗ.
“Mày.
” Ông cụ Tô giận dữ nhìn Tô Hòa Bình, cũng không biết thằng hai uống phải thuốc gì mà dám cùng ông ta nói chuyện như thế, đứa con trai này, không còn dễ đối phó nữa.
Ánh mắt của ông cụ Tô trầm xuống.
.