Nhưng phần vui sướng này nhanh chóng biến mất, bởi vì bây giờ bọn họ không được ở lại căn phòng kia nữa, nếu đã tách ra thì phải dọn ra ngoài, và bọn họ được cho một căn phòng cũ thuộc về cha của ông cụ Tô, phòng ở bây giờ được xây ở phía sau, mà phòng cũ ở dưới chân núi, trong đầu mọi người thoáng hiện lên hình ảnh căn phòng tối tăm, đen thui với ba bức tường chống đỡ, một bức tường còn lại bị sập.
Đây là chỗ cho người ở sao?Tô Hòa Bình im lặng dẫn vợ con đi thu thập đồ vật, cho dù như nào đi nữa, tách ra được là tốt rồi, không phải là ông không muốn cầm tiền, nhưng ông biết, chỉ cần mẹ ông vẫn giữ tiền với phiếu trong tay thì sẽ không có phần của ông, không thể thực sự không muốn nó, bây giờ biện pháp tốt nhất là mang lương thực làm trợ cấp dưỡng lão.
Hai mẹ con Tô Điềm cùng Chu Tuệ Ngọc vào phòng bếp cầm mấy cái bát đũa được chia cho nhà họ, dao phay chỉ có một cái, không thể lấy, nồi sắt chỉ có một, cũng không được lấy, nhưng trong góc phòng có một cái bị vỡ thì đưa cho Tô Hòa Bình.
“Đi ra đi, nhanh lên.
” Bà cụ Tô theo sát hai người, hai mẹ con vừa bước ra ngoài, bà ta đã nhanh chóng đem cửa bếp khóa lại.
Đáy mắt Tô Hiểu Vân có một chút hả hê, hiền lành, ngoan ngoãn đi theo sau Tô Hòa Bình.
Giải thích cho Tô Hòa Bình nỗi lòng của ông bà cụ Tô, lại còn lo lắng cho hoàn cảnh hiện tại của nhà ông, không có tiền cũng không có đồ ăn thì phải sống như nào.
Tô Hiểu Vân còn lấy tiền tiêu vặt của mình ra muốn nhét vào tay Tô Hòa Bình, hai mắt hồng lên, trông không nỡ để chú hai của mình đi.
Chu Tuệ Ngọc che giấu sự chán ghét trong mắt đi, cô cháu gái này bụng một bồ dao găm, bà không thích.
“Chị họ còn có tiền tiêu vặt sao? Một đồng này, bà nội thật là rộng lượng, tiền chữa bệnh cho em thì không có, nhưng lại cho chị họ tiền tiêu vặt, nhìn mắt chị họ đỏ lên như này, ai không biết lại tưởng có người bắt nạt chị đó.
”Hai cha con Tô Hòa Bình không lên tiếng, trước khi họ đối xử tốt với Tô Hiểu Vân là vì con bé bảo vệ Điềm Điềm, nhưng mà sau khi phát hiện ra chân tướng, toàn bộ thời gian qua chỉ là diễn kịch trước mặt họ thôi, khiến bọn họ chán ghét vô cùng.
Bọn họ lúc đi làm việc vặt từ trên thôn trở về còn lén lút mua ít hoa quả ướp lạnh với kẹo cho Tô Hiểu Vân, đúng là đồ ăn cháo đá bát.
Tô Hiểu Vân nhìn thoáng qua Tô Hòa Bình và Tô Khải quay lưng lại với mình, cắn răng trừng mắt nhìn Tô Điềm, về phần thím hai Chu Tuệ Ngọc, cô ta không thèm để vào mắt, chẳng qua là một con đĩ không biết xấu hổ dụ dỗ chú hai để chú hai cưới về thôi.
Tô Hiểu Vân hừ một tiếng, xoay người đi về phòng chính, bò tới trước cửa sổ nhìn chằm chằm, miễn cho Tô Điềm không biết xấu hổ lấy thêm đồ vật gì.
Đúng là có bệnh!Tô Điềm liếc qua.
“Mẹ, chị họ có phải bị bệnh hay không?” Có cần lấy bao tải trùm đầu lại không?“Mặc kệ chị ta.
” Chu Tuệ Ngọc biết là một nhà kia đều khinh thường bà, cho rằng bà dùng mưu kế để Tô Hòa Bình cưới về.
Khi đó chẳng qua là vì ngồi giặt quần áo ở bờ sông, ngồi lâu nên bị tê chân, lúc đứng dậy làm rớt cái chậu xuống sông, bà liền chạy xuống sông đuổi theo, thật vất vả mới nhặt lại được cái chậu thì lại bị ngã xuống sông, là nhờ Tô Hòa Bình qua đây giặt quần áo nên cứu được bà, sau đó thì cứ như vậy, bảo sao hay vậy, cái gì cũng nói.
Lúc đó nếu không phải thân thể của bà bị Tô Hòa Bình nhìn thấy, bà mới không thèm gả cho ông, nhà ai lại để một thanh niên đi giặt hết quần áo của già trẻ trong nhà, càng đừng nói tới bên trong còn có đồ của con gái, rõ ràng là ngứa mắt nên giày vò ông, đàn ông như thế, nếu mà gả cho thì sẽ bị khinh thường….